Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 167: Thiên cổ nhất đế, phân thân chi thuật (1)

Chương 167: Thiên cổ nhất đế, phân thân chi thuật (1)
Sau khi tả sứ Tụ Tinh lâu chết, thế công mà Đại Cảnh dành cho Tấn triều càng thêm cường thế, cao thủ Tấn triều sôi nổi trên chiến trường càng ngày càng ít, dựa theo tình huống này tiếp diễn, chiếm đoạt Tấn triều tuyệt không phải việc khó.
Sĩ khí Đại Cảnh phóng đại, nhất là võ lâm, ngay cả Thần nhân đều gãy ở kinh thành, bây giờ Đại Cảnh mạnh bao nhiêu?
Khương Tử Ngọc lần nữa cảm nhận được Khương Trường Sinh mạnh mẽ, dã tâm bành trướng, không ngừng điều binh khiển tướng.
Khương Trường Sinh ở trong đạo quan vẫn như cũ trải qua sinh hoạt làm ruộng tu luyện, dương dương tự đắc.
Trong đình viện, Khương Tú và Đạo Thần đang luận bàn với nhau.
Bởi vì Khương Trường Sinh ở bên cạnh nhìn, Đạo Thần cực kỳ khẩn trương, sợ không cẩn thận làm Khương Tú bị thương.
Khương Tú mười tuổi đánh ra chiêu thức hết sức trôi chảy, đáng tiếc không có lực sát thương gì, Đạo Thần chiều theo hắn, khiến cho hắn thỏa thích hiện ra sở học của mình.
Hoa Kiếm Tâm ngồi bên cạnh Khương Trường Sinh, thỉnh thoảng chỉ bảo Khương Tú, Khương Trường Sinh thì một bên quan chiến, một bên luyện đan.
Rất lâu.
Khương Tú thở hổn hển, kêu dừng chiến, Đạo Thần chạy đi, sợ bị Khương Trường Sinh trách cứ, hắn vừa rồi nhịn không được thi triển khinh công, làm hại Khương Tú ngã ngã gục một cái, cái cằm đều đập xuống đất.
Khương Tú cũng tính là tiểu nam tử hán, không có khóc, sau khi đứng dậy tiếp tục luận bàn.
Hoa Kiếm Tâm gọi Khương Tú đến trước mặt, rửa vết thương cho hắn.
Khương Tú nhìn về phía Khương Trường Sinh, một mặt thất lạc mà hỏi:
- Sư tổ, có phải ta rất vô dụng hay không?
Khương Trường Sinh liếc nhìn hắn, nói:
- Có chút.
Khương Tú càng thêm khó chịu, hốc mắt cũng đỏ lên.
Hoa Kiếm Tâm vội vàng an ủi hắn, nói:
- Tú Nhi, ngươi đã hết sức ưu tú, chẳng qua tầm mắt sư tổ ngươi quá cao, ngươi nghĩ xem đệ tử sư tổ ngươi dạy bảo đều là người nào, Bình An đại tướng quân, Hoang Xuyên, còn có phụ thân ngươi.
Khương Tú nghe xong, cảm thấy có lý, tâm tình hơi chuyển biến tốt đẹp.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Tú Nhi, ngươi và các huynh đệ khác tỷ muội có quan hệ như thế nào?
Khương Tử Ngọc đã sinh ra sáu đứa con trai, bảy đứa con gái, Tam hoàng tử nhỏ hơn Khương Tú hai tuổi.
Khương Tú trả lời:
- Rất tốt, làm sao vậy?
Khương Trường Sinh cười cười, nói:
- Không có gì, tùy tiện hỏi một chút.
Hoa Kiếm Tâm giúp Khương Tú lau xong vết thương thì bảo hắn đi tìm đệ tử Long Khởi quan chơi, đợi hắn rời khỏi sân nhỏ, Hoa Kiếm Tâm rầu rĩ nói:
- Tam hoàng tử chính là kỳ tài tập võ, đã bái Tông Thiên Vũ làm thầy, hoàng tử khác tạm thời không nhìn ra thiên phú gì.
Khương Trường Sinh giễu cợt nói:
- Đều là tôn nhi của ngươi, ngươi chỉ sủng ái Tú Nhi?
Hoa Kiếm Tâm trợn trắng mắt, nói:
- Đương nhiên không phải, chỉ là sợ lại nổi lên chuyện thái tử tranh quyền đoạt vị, thương tổn tình cảm huynh đệ bọn họ.
Nàng có câu nói cũng chưa nói ra khỏi miệng, kia chính là huynh đệ Khương gia cuối cùng cũng sẽ tranh đấu.
Các huynh đệ khác của Khương Trường Sinh, ngoại trừ Khương Dự, tất cả cũng không có kết thúc yên lành, sau khi Khương Vũ lên đài, thi triển không ít thủ đoạn diệt trừ các Vương gia khác.
Đến Khương Tử Hàn cũng như thế, rất nhiều huynh đệ bị giết hại, cuối cùng Khương Tử Ngọc thắng được, nhưng hắn đã mất hết huynh đệ.
Khương Trường Sinh cũng có lo lắng như thế, cho nên mới hỏi thăm tình cảm giữa Khương Tú và các huynh đệ.
Hoàng thất chính là như thế, thái độ của hoàng thất lúc đầu khai triều trước đó rất dễ dàng ảnh hưởng đến hậu nhân, tựa như Lý Thế Dân, mặc dù văn trị võ công được cho là thiên cổ nhất đế, nhưng Huyền Võ môn biến ảnh hưởng Lý gia quá sâu.
Khương Trường Sinh nói:
- Sau này ta sẽ nhắc nhở Tử Ngọc.
Hoa Kiếm Tâm gật đầu, cùng Khương Trường Sinh trò chuyện trong chốc lát liền đứng dậy rời đi, Khương Trường Sinh cả ngày tu luyện, luyện đan, đợi ở bên cạnh hắn không có gì thú vị, cho nên phần lớn thời gian Hoa Kiếm Tâm đều tiêu vào trên người tôn nhi.
Sau khi nàng rời đi, Bạch Kỳ mới vào viện.
Nó bị Khương Trường Sinh đẩy ra, để tránh bị tên này nghe được cái gì.
Bạch Kỳ đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, nói:
- Đạo trưởng, điểu cầm bên trong dược điền đã bị ta đuổi đi, ta lưu lại mùi, thời gian ngắn, chúng nó sẽ không tới nữa.
Khương Trường Sinh khẽ gật đầu, chuyên tâm luyện đan.
Bạch Kỳ tò mò hỏi:
- Ngài lần này luyện đan dược gì?
Khương Trường Sinh trả lời:
- Đan dược luyện thể.
Tuy là người tu tiên, thể phách cường kiện hơn thì có thể gánh chịu càng nhiều linh lực.
Bạch Kỳ nghe xong, ánh mắt sáng lên, bắt đầu chờ mong.
Khương Trường Sinh luyện đan, tổng sẽ chia sẻ cho người bên cạnh, đãi ngộ của nó mặc dù không bằng Bạch Long, nhưng ít ra cũng là có thể ăn được mấy viên.
Đi theo Khương Trường Sinh mười sáu năm, thực lực của nó đã tăng nhanh như gió, vượt qua mấy chục năm khổ tu.
...
Càn Vũ năm mười lăm, tháng bốn, Từ Thiên Cơ suất lĩnh đại quân công phá Vương Thành Tấn triều, bước vào hoàng cung, cắm lên quân kỳ Cảnh triều, đến tận đây, giang sơn Tấn triều thuộc về bản đồ Cảnh triều.
Tin tức này truyền về Đại Cảnh, bách tính mười ba châu cùng Ngoại Cửu Châu đều vui mừng, bọn hắn đang chứng kiến một đế quốc cường đại quật khởi.
Sau khi chiếm đoạt Tấn triều, Bắc Chu bắt đầu lui quân, chiến tranh cũng dừng lại theo, Khương Tử Ngọc quyết định tĩnh dưỡng hai năm, dự trữ càng nhiều lương thực, ngựa, quân giới các loại chuẩn bị chiến đấu, dã tâm của hắn còn rất lớn, hắn cũng không nóng nảy.
Bây giờ Khương Tử Ngọc cũng bất quá ba mươi sáu tuổi.
Cảnh Văn Đế đến cái tuổi này mới đăng cơ, mà hắn đã thành lập công lao to lớn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất