Chương 168: Thiên cổ nhất đế, phân thân chi thuật (2)
Lúc Khương Tử Ngọc còn là Ngụy vương, ngăn cơn sóng dữ tại thời điểm giang sơn Cảnh triều sắp phá toái, thu phục quốc thổ, sau khi lên ngôi mạnh mẽ nuốt Cổ Hãn, Tấn triều, để cương thổ Đại Cảnh gia tăng gấp bội, công tích như vậy chỉ cần người không ngu ngốc, địa vị trong sử sách chắc chắn vượt qua Cảnh Võ Tổ, Cảnh Văn Đế, thậm chí xếp hạng trước ba trong hết thảy vương triều của mười ba châu từ xưa đến nay, trên dưới cả nước, quân thần một lòng, quân dân một lòng, dân chúng đều tin tưởng hoàng đế còn có thể tạo ra càng nhiều công lao.
Trong ngự thư phòng.
Hoa Kiếm Tâm đến bái phỏng Khương Tử Ngọc, Khương Tử Ngọc để cho người ta đưa xong trà bánh sau liền đóng cửa phòng.
- Tử Ngọc, ngươi bận bịu giang sơn xã tắc, ta vốn không nên nhúng tay, nhưng bây giờ các hoàng tử càng lúc càng lớn, chính là thời điểm xây dựng tâm trí, sớm chút định ra vị trí thái tử, càng nhanh miễn đi hậu hoạn, không chỉ như thế, khi dạy bảo các hoàng tử, tốt nhất là để bọn hắn cùng một chỗ tu học, tăng tiến tình cảm.
Hoa Kiếm Tâm nghiêm túc nói.
Khương Tử Ngọc nghe xong, cười nói:
- Mẫu thân nói đúng, bản thân ta cũng đã muốn lập Khương Tú làm thái tử, lúc trước chẳng qua là nhìn hắn quá tuổi nhỏ thôi, mẫu thân không cần phải lo lắng, chỗ bẩn của Khương gia ba đời trước nhất định sẽ không đời đời truyền xuống, ta sẽ uốn nắn Khương gia.
Đối mặt Hoa Kiếm Tâm, hắn không có tự xưng trẫm, cho Hoa Kiếm Tâm đủ mặt mũi.
Hoa Kiếm Tâm gật đầu, nàng nhìn về phía Khương Tử Ngọc, thương tiếc nói:
- Tử Ngọc, gần đây ngươi ngay càng gầy, vẻ mặt cũng không tốt lắm, cần ta bảo phụ thân ngươi giúp ngươi luyện chế một vài đan dược điều dưỡng khí huyết không? Giang sơn tuy quan trọng, nhưng thân thể quan trọng hơn.
Khương Tử Ngọc ngồi trở lại trước ngự bàn, nói:
- Vậy dĩ nhiên cầu còn không được, yên tâm đi, trong lòng ta nắm chắc, ta cũng không muốn làm hoàng đế đoản mệnh.
Hoa Kiếm Tâm nghe xong lúc này mới yên tâm, hai mẹ con trò chuyện trong chốc lát, Hoa Kiếm Tâm không có quấy rầy hắn quá lâu, đứng dậy rời đi.
Khương Tử Ngọc cầm lấy tấu chương, nhưng không có nhìn bao lâu lại buông xuống, lời nhắc nhở của Hoa Kiếm Tâm động đến hắn, hắn quả thật có chút sơ sẩy về hậu cung.
- Khương Tú...
Ánh mắt Khương Tử Ngọc lấp lánh, ngón tay gõ mặt bàn.
Trong lòng hắn thật ra có một tính toán khác.
Ai làm thái tử, hắn càng muốn nhìn mấy đứa con mình tranh tài năng, nhưng nếu không lập Khương Tú làm thái tử, xác thực dễ dàng dẫn tới đại loạn.
So với hoàng thất tranh đấu, hắn càng không muốn giao hoàng vị cho hôn quân.
Hắn mở lời:
- Hình Thủ, truyền lệnh xuống, từ mai, Thái Tử đến đây cùng trẫm phê duyệt tấu chương, mỗi ngày cùng đi hai canh giờ.
Đây cũng là kế sách song toàn của hắn, tự mình bồi dưỡng tài năng cho Khương Tú, nhưng nếu vẫn không bằng hoàng tử khác, vậy thì không có biện pháp.
- Vâng.
Trong ngự thư phòng vang lên một giọng nói lạnh lùng.
...
Sau khi cảnh triều ngưng chiến, thiên hạ quốc thái dân an, vương triều xung quanh không dám trêu chọc Cảnh triều, đối mặt Cảnh triều bá đạo yêu cầu mậu dịch, không dám không theo, quốc lực cùng kinh tế Cảnh triều ngày càng tăng trưởng.
Tháng mười.
Ầm ầm ——
Kinh Thành đột nhiên nghênh đón địa chấn, Long Khởi sơn kịch liệt lay động, từng tòa phòng ốc sụp đổ, tay phải Khương Trường Sinh ấn, rót linh lực vào bên trong Long Khởi sơn, dùng sức mạnh to lớn của bản thân ổn định Long Khởi sơn.
Nhưng Kinh Thành không có an ổn như vậy, đường đi nứt ra, tường thành nứt ra, như là tận thế hàng lâm.
Địa chấn liên tục bảy lần mới hoàn toàn dừng lại, một lần dài nhất đi đến gần hai phút đồng hồ.
Sau khi địa chấn kết thúc, cấm vệ quân bắt đầu cứu viện bách tính nội thành, các đệ tử Long Khởi quan cũng bắt đầu cứu trợ đệ tử cùng khách hành hương bị thương, bởi vì Khương Trường Sinh ra tay, Long Khởi quan cũng chưa chết người.
Bạch Kỳ toét miệng nói:
- Kinh Thành không phải chỗ long mạch của mười ba châu à, vì sao lại có địa chấn?
Vong Trần cầm lấy cái chổi, nói:
- Mấy chục năm trước có địa chấn qua, bất quá địa chấn lần này nhỏ hơn một lần kia.
Bạch Kỳ lắc đầu, nhìn về phía Khương Trường Sinh dưới cây, nói:
- Vậy thì chưa hẳn.
Nó trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ.
Vong Trần võ công thấp, không cảm giác được gì, nhưng nó có thể cảm nhận được, thời điểm địa chấn, có một cỗ công lực cuồn cuộn ổn định Long Khởi sơn.
Nó không cách nào tưởng tượng công lực Khương Trường Sinh mạnh bao nhiêu, vậy mà có khả năng lay động cả núi sông.
Khương Trường Sinh không có lên tiếng, vì ổn định Long Khởi sơn, hắn tiêu hao số lượng lớn linh lực, đánh Đại Thừa long lâu cũng không có lao lực như vậy, bởi vì không chỉ muốn ổn định Long Khởi sơn, còn phải ổn định nham thạch dưới nền đất, dĩ nhiên, số lượng lớn này chẳng qua là so với chiến đấu trước đó mà thôi.
Hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao thiên tai cũng không phải nhân họa, hắn chuẩn bị tiếp tục tu luyện.
【 Càn Vũ năm mười lăm, ti châu nghênh đón động đất mấy trăm năm khó gặp, Long Khởi sơn suýt nữa sụp đổ, may mắn có ngươi ra tay, ngươi thành công vượt qua một trường kiếp nạn, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng —— pháp thuật Phân thân chi thuật 】 .
Ti châu?
Khương Trường Sinh hơi hơi nhíu mày, phát hiện mình có chút đánh giá thấp lần địa chấn này, địa chấn mấy chục năm trước chẳng qua là Kinh Thành thôi, bây giờ liên quan đến toàn bộ ti châu, ti châu ngoại trừ Kinh Thành, còn có hơn hai mươi tòa thành trì, cũng không biết thương vong như thế nào.
Mà chút chuyện này không nên để hắn cân nhắc, để Khương Tử Ngọc đau đầu đi thôi.
Khương Trường Sinh bắt đầu tiếp nhận truyền thừa phân thân chi thuật.
Phân thân thuật là đồ tốt.