Chương 184: Thần binh thiên hàng, đây là người sao? (2)
Hoang Xuyên, Lăng Tiêu cùng các đệ tử Long Khởi quan đứng chung một chỗ, bọn hắn cực kỳ khẩn trương, đối mặt ngàn vạn đại quân, người nào không sợ?
- Đạo trưởng thật sẽ đến?
- Hẳn là thế, gần đây không phải đồn đãi đạo trưởng sẽ tới sao?
- Ta lo lắng đây chỉ là phía trên truyền ra vì ổn định quân tâm mà thôi.
- Mặc kệ như thế nào, chúng ta đã không có đường lui!
- Mẹ nó, nhiều kẻ địch như vậy, đối diện xông một lần, chúng ta không phải chết sạch rồi?
Bọn hắn thấp giọng nghị luận, không chỉ bọn hắn, các quân đều như thế.
Lăng Tiêu hít sâu một hơi, tay phải nắm thật chặt chuôi kiếm bên hông, mặc dù hắn xông xáo giang hồ, nhưng lần đầu tiên đi lên chiến trường.
Hoang Xuyên chú ý tới hắn khẩn trương, nhưng không có an ủi, bởi vì hắn cũng rất khẩn trương, đại trận này so với chiến trường Thục châu thì khoa trương hơn nhiều, áp lực không thể nói ra.
Nơi xa, Lý Mẫn đang trấn an bọn thủ hạ của mình, hắn mang theo mệnh lệnh của Khương Trường Sinh, hắn mang theo một ngàn người, phần lớn đều là hiệp khách giang hồ.
Lần này, Lý Mẫn nhất định phải để Sát Thần ma đao danh chấn thiên hạ, Khương Trường Sinh nói muốn hắn biểu hiện tốt một chút, sau khi chiến thắng quân địch sẽ cầu lấy chức quan cho hắn, không còn du đãng ở chợ.
Trương Thiên Nhẫn cũng đứng ở trước quân đội của mình, hắn không ngừng điều chỉnh tâm tính, mặc dù chinh chiến cả đời, nhưng lần đầu đối mặt chiến tranh quy mô như thế, ngoại trừ áp lực, hắn càng nhiều hơn chính là máu nóng.
Cho dù chiến bại vong quốc, đời này không tiếc.
Một thân ảnh đột nhiên nhảy ra từ trong quân doanh Đại Cảnh, rơi trên cánh đồng hoang ở phía trước trăm trượng, một người đối mặt ngàn vạn đại quân.
Chính là Bình An, hắn đâm song chùy to lớn trên mặt đất, hắn đặt mông ngồi ở trên một thanh cự chùy, chờ đợi đại chiến đến, hai tay của hắn tựa ở trên hai đầu gối, ngoẹo đầu nhìn về phía đại quân chín triều, ánh mắt của hắn như là dã thú hung ác, hắn thở dốc càng ngày càng gấp rút, bắp thịt cả người đều đang run rẩy.
Hắn đã không kịp chờ đợi muốn khai chiến.
Bình An xuất hiện cũng làm cho rất nhiều tướng sĩ an tâm, bọn hắn phần lớn đều gặp Bình An hung hãn, đây chính là chiến tướng mạnh nhất Đại Cảnh, đã từng đơn độc xông vào trong mấy chục vạn đại quân, không ai cản nổi.
Các võ lâm nhân sĩ thì hỏi thăm người đó là ai, sau khi biết được tên Bình An bọn hắn bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt đầy kính nể.
Bình An mặc dù ngu dại, nhưng cuộc đời của hắn quá rực rỡ, thân là người Đại Cảnh, không ai không kính nể hắn.
Đều nói hoàng đế hiện thời có thể đăng cơ thành công, một là dựa Trường Sinh tiên sư, hai là dựa vào mãnh tướng Bình An, trong hết thảy chiến công của Khương Tử Ngọc, Bình An đều là mãnh tướng xông lên phía trước nhất, thẳng tiến không lùi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Vào lúc giữa trưa.
Trống trận đại quân chín triều hơi ngừng, thiên địa cũng vì đó mà yên tĩnh.
Trên chiến xa, Mạnh Huyên đột nhiên mở mắt, giơ cao đại đao trong tay, tức giận quát:
- Toàn quân nghe lệnh, san bằng Đại Cảnh, đánh hạ Ti Châu, tiến lên!
Một tiếng này như lôi đình nổ vang, sấm sét vang vọng, uy chấn chiến trường.
- Giết!
Ngàn vạn tướng sĩ cùng hò hét, đại địa rung động kịch liệt, đại quân chín triều như hồng lưu khủng bố bao phủ sang trận doanh Đại Cảnh, cỗ hồng lưu này rất chậm nhưng để cho người ta tuyệt vọng.
Các tướng sĩ ở vào hàng trước nhất Đại Cảnh không khỏi biến sắc, ngàn vạn người đóng quân đã rung động lòng người, cùng hò hét, cùng một chỗ xông về phía trước càng làm cho người ta sắp nứt cả tim gan.
Chiến mã của kỵ binh Đại Cảnh đều bị hù dọa, cất vó hí lên, xao động lo lắng, cũng may bị kịp thời trấn an.
Kỵ binh phía trước chín triều, mấy chục vạn chi chúng, đằng sau là bộ binh, chiến xa, tốc độ không tính nhanh, nhưng tiết tấu tràn ngập lực áp bách.
Các binh sĩ Đại Cảnh đều là đầu đầy mồ hôi, nuốt nước miếng một cái. Tay không ít người nắm binh khí đều đang run lên.
Dù là Khương Dự cũng thấy tê cả da đầu, trong lòng của hắn yên lặng cầu nguyện:
- Trường Sinh ca, ngươi nhất định phải tới nha....
Thời gian một nén nhang sau, đại quân chín triều cách Đại Cảnh đã không đến ba dặm, hết thảy binh sĩ Đại Cảnh đều đã mồ hôi đầm đìa.
Đúng lúc này, trăm vạn kỵ binh chín triều đột nhiên gia tốc.
- Giết!
Một Đại tướng đến từ Thiên Cương giơ cao Phương Thiên Họa Kích, gầm thét lên, mấy chục vạn kỵ binh đi theo gầm thét.
- Giết!
Mấy chục vạn kỵ binh dùng tốc độ cao nhất công kích, uy thế doạ người, đại địa rung động càng thêm kịch liệt, dọa đến các binh sĩ Đại Cảnh run rẩy hai chân.
Kỵ binh là ác mộng trên chiến trường.
Một phương vương triều có thể xuất ra hai mươi vạn kỵ binh, đã là bá chủ, các tướng sĩ Đại Cảnh chưa bao giờ thấy qua nhiều kỵ binh như vậy, nói ít cũng có năm mươi vạn, thậm chí nhiều hơn, bọn hắn trước kia đều không dám nghĩ, hôm nay gặp được, hơn nữa còn là kẻ địch.
Kỵ binh công kích, khí thôn sơn hà, thế không thể đỡ.
Khoảng cách càng ngày càng gần.
Khi hai bên cách xa nhau không đến hai dặm, Bình An đứng dậy, một tay hắn nhấc một thanh cự chùy, giơ cao song chùy, tức giận gào thét.