Chương 185: Thần binh thiên hàng, đây là người sao? (3)
- Rống!
Một tiếng rít lên này lại đè lên tiếng la giết của mấy chục vạn kỵ binh, chính là Kim Cương Khiếu! Độc đấu ngàn vạn quân địch, không sợ hãi, chỉ cầu một trận chiến.
Đương đại Bá Vương cũng chỉ như vậy.
Giờ khắc này Bình An ở trong mắt hết thảy Đại Cảnh tướng sĩ đều đã hóa thân thành Chiến thần, để sợ hãi trong lòng các tướng sĩ Đại Cảnh đột ngột không còn sót lại chút gì.
Ánh mắt Bình An dữ tợn, lộ ra nụ cười hung tàn, hắn dùng song chùy tấn công, hưng phấn gào thét, chờ đợi kẻ địch tới gần.
Bọn kỵ binh lao đến công kích ở phía trước đều bị khí phách của hắn hù dọa, nhưng bọn hắn không có giảm tốc độ, bọn hắn cũng tràn ngập lòng tin, bởi vì sau lưng có ngàn vạn chiến hữu.
Khoảng cách của hai bên đang rất nhanh rút ngắn.
Năm mươi trượng!
Ba mươi trượng!
Đúng lúc này, bầu trời chợt tối lại, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, đều há to mồm, mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
- Làm sao có thể....
Thiên Cương Đại tướng cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích một mặt như gặp phải quỷ, ánh mắt rung động, toát ra vẻ tuyệt vọng.
Chỉ thấy một chưởng ảnh to lớn màu tím chèn phá biển mây, như thái sơn áp đỉnh đánh xuống, chưởng ảnh màu tím to lớn khó mà ước lượng, mấy chục vạn kỵ binh đều cảm nhận được thiên địa tối tăm.
Mạnh Huyên trên chiến xa đi về phía trước hai bước, nghẹn họng nhìn trân trối.
- Kim.... Kim.... Hắn đến rồi!
Mạnh Huyên run giọng nói, nắm chặt đại đao trong tay.
Oanh một tiếng!
Chưởng ảnh màu tím nện xuống, nhấc lên bụi đất cuồn cuộn, bao phủ mấy chục vạn kỵ binh, ngàn vạn đại quân phía sau dừng lại theo, cuồng phong xen lẫn cát bụi gào thét tám phương, vô luận là đại quân chín triều, hay là tướng sĩ Đại Cảnh đều dồn dập đưa tay che mắt.
Bình An cũng bị bụi đất bao phủ, từ phương xa nhìn lại, tựa như bão cát nổi lên, bay lên cao trăm trượng, quét ngang các phương thiên địa.
Cuồng phong gào thét, Khương Dự đứng ở trên chiến xa như trút được gánh nặng, bốn phương tám hướng tất cả đều là bụi đất, khiến cho hắn không thể thấy thứ gì, nhưng hắn biết người kia đã tới.
Từ Thiên Cơ, Hoang Xuyên, Tông Thiên Vũ, Lăng Tiêu, Trương Thiên Nhẫn mấy người, rất nhiều người biết được Trường Sinh tiên sư muốn tới, tất cả đều thần tình kích động.
- Vừa rồi là cái gì?
- Chưởng ảnh thật là khủng khiếp, công lực mênh mông bực nào mới có uy thế bá đạo như vậy!
- Người nào tới? Kẻ địch, hay là quân đội bạn?
- Khẳng định là quân đội bạn, một chưởng đó là đánh tới quân địch, trời ạ, vừa rồi ta cảm giác trời muốn sập.
- Đúng vậy, trời muốn sập, một chưởng kia bao lớn đây, cảm giác là một ngọn núi!
Các tướng sĩ Đại Cảnh hưng phấn nghị luận, các tướng quân dồn dập hò hét, để bọn hắn trận địa sẵn sàng đón quân địch, không thể nới trễ.
Một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, xuyên qua bụi đất cuồn cuộn rơi vào trước mặt Bình An.
Bình An cảm nhận được thân ảnh bên cạnh, vô ý thức nhấc lên cự chùy vung nện tới.
Ầm!
Bình An động dung, cự chùy của hắn lại bị đối phương dùng một ngón tay đỡ được, mặt mũi của hắn trở nên càng dữ tợn.
- Đừng làm rộn.
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, hắn ngẩn người, vẻ mặt dữ tợn trong nháy mắt biến thành mặt mũi tràn đầy cười ngây ngô.
- Sư..... Sư phụ.
Bình An hưng phấn kêu to, một hồi gió lớn bay ra, thổi bay bụi đất bốn phía, thân ảnh Khương Trường Sinh lộ ra trước mặt mọi người.
Khương Trường Sinh người mặc Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào, eo đeo Thái Hành kiếm, tay cầm Kỳ Lân phất trần, vung lên từng hồi gió nhẹ, xua tan bụi đất trên chiến trường.
Rất nhanh, chiến trường hiển lộ ra, tất cả mọi người nhìn lại, vẻ mặt đều lộ vẻ hoảng sợ, đầy kinh hãi.
Phía trước hai người Khương Trường Sinh, máu thịt đầy đất, có xác ngựa, có xác người, tất cả đều đã bị đè thành thịt nhão, xen lẫn tàn chi, bao trùm phương viên vài dặm.
Một chưởng ấn to lớn xuất hiện, rộng chừng hai trăm trượng, dài đến gần ba trăm trượng, nhưng không phải rất sâu, rìa chưởng ấn cũng có rất nhiều thi thể, hình thành khu vực luyện ngục.
Một màn này rung động ánh mắt cùng tâm linh tất cả mọi người hai bên.
Một chưởng này ít nhất đánh chết mười mấy vạn kỵ binh.
Những kỵ binh kém chút bị đánh chết sững sờ tại chỗ, đờ đẫn nhìn lên núi thây biển máu trước mặt.
- Sư phụ!
Hoang Xuyên hưng phấn quát to, các đệ tử Long Khởi quan dồn dập reo hò, trận doanh Đại Cảnh lập tức vỡ tổ.
- Là Long Khởi quan Trường Sinh tiên sư?
- Tê... Đây là chưởng pháp gì?
- Thật là đáng sợ, đây là tuyệt học Long Khởi quan à, không hổ là Thánh địa võ lâm Đại Cảnh.
- Võ Thần đến rồi! Là Võ Thần! Võ lâm thần thoại.
- Ha ha ha ha, chúng ta được cứu rồi.
- Này là lực lượng mà võ giả có thể đạt tới sao? Ta lên chiến trường thấy qua Thần nhân, còn lâu mới có thể mạnh như thế.
Trăm vạn tướng sĩ Đại Cảnh náo động, tiếng gầm muốn lật trời.
Bọn hắn kích động đến gần như muốn ngất, bọn hắn đều làm tốt chuẩn bị chịu chết, không ngờ Trường Sinh tiên sư như thần binh thiên hàng ra một chưởng cắt ngang chiến trường!
Lực lượng to lớn như vậy để cả đời bọn hắn sau này đều sẽ khó mà quên!
Khắc khắc sâu sâu trong lòng.
Đám binh sĩ đại quân chín triều không khỏi hiện ra sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, thậm chí có người ngay cả binh khí đều đánh rơi trên mặt đất.