Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 186: Thỉnh Đông Phương tiền bối ra tay!

Chương 186: Thỉnh Đông Phương tiền bối ra tay!
Bọn hắn nhìn thấy cái gì?
Đây là người sao?
Khương Trường Sinh đưa mắt nhìn phía trước, chỉ thấy phía sau đại quân chín triều có từng thân ảnh bay lên, tất cả đều là Thần nhân.
Tám tôn thần nhân!
Không phải những ngụy Thần nhân bùng cháy tuổi thọ như Đại Thừa long lâu, mà là Thần nhân hàng thật giá thật, khí thế từng người mạnh mẽ, quanh thân nhấc lên kình phong đáng sợ.
Mạnh Huyên cũng ở trong đó, sắc mặt hắn âm trầm, nhìn chòng chọc vào Khương Trường Sinh.
Bọn hắn tuy biết về Kim Thân cảnh, nhưng chưa từng nhìn thấy Kim Thân cảnh ra tay, hôm nay Khương Trường Sinh ra tay rung động đến bọn hắn.
Đây là công lực hạng gì mới có thể thi triển ra võ học như thế.
Mạnh Huyên cao giọng hô:
- Thỉnh Đông Phương tiền bối ra tay.
Âm thanh của hắn quanh quẩn trên vòm trời, hắn hiểu được nếu là không kiềm chế Khương Trường Sinh, bỏ mặc Khương Trường Sinh tàn sát chiến trường, kia liền xong rồi.
Đông Phương tiền bối?
Trong mắt Khương Trường Sinh lộ ra vẻ chờ mong, vì bức vị cao thủ Kim Thân cảnh kia ra tay, hắn tận lực lưu thủ, sợ Tử Tiêu Tù Thiên Thần Đạo Chưởng của mình chạy đối phương dọa mất dép.
Hắn nắm chặt Kỳ Lân phất trần, không ngừng run cổ tay, nhìn kỹ lại, hai tay của hắn run nhè nhẹ.
Cũng không phải sợ hãi, là cực kỳ hưng phấn.
May mắn bên cạnh hắn có Bình An, đổi thành một người, thật sự cho rằng hắn sợ hãi.
- Mau ra đây đi, đừng khiến ta thất vọng.
Khương Trường Sinh tự lẩm bẩm, Bình An nghe không hiểu hắn, chẳng qua nhìn chằm chằm tám tôn thần nhân phương xa kia, hắn như là một con dã thú, bất cứ lúc nào đều sẽ xông lên đi, chỉ chờ Khương Trường Sinh buông lời.
Chiến trường yên tĩnh, Khương Trường Sinh không có hành động, Đại Cảnh một phương liền án binh bất động, mà đại quân chín triều thì chờ đợi vị Đông Phương tiền bối thần bí kia hiện thân.
- Lão hủ sống rất lâu trên phiến đại lục này, hành tẩu bốn mươi hai vương triều, chưa từng thấy qua ngươi, ngươi đến cùng đến từ phương thế lực nào?
Một đạo âm thanh lạnh lẽo vang lên, chỉ thấy phía sau đại quân chín triều có dâng lên một cột khí kinh khủng, kình phong vờn quanh như vòi rồng, một thân ảnh bay lên từ bên trong cột khí, mơ hồ lập loè kim quang.
Chính là vị Đông Phương tiền bối kia.
Người hắn khoát áo xanh, bên hông đeo đao kiếm, tóc như cỏ khô phất phới, khuôn mặt lạnh lùng mà tang thương, mắt đầy sát ý, ngoài thân hắn chiếu xạ ra kim quang như có như không, cho người ta một loại cảm giác không thể phá vỡ.
Lúc Khương Trường Sinh buông xuống chiến trường đã chú ý đến khí tức của đối phương, bất quá sau khi vị Đông Phương tiền bối này hiện ra khí thế, khí tức đột nhiên tăng lên, vượt xa lúc trước.
Không thể không nói, Kim Thân cảnh và Thần Nhân cảnh có khoảng cách cực lớn.
Thần nhân có thể lăng không tiến lên, Kim Thân cũng giống như thế, thể phách, khí huyết của kim thân càng cường đại như mặt trời, chân khí trong cơ thể cháy hừng hực như lửa.
Cột khí quanh thân Đông Phương tiền bối bỗng nhiên tản ra, hắn lăng không dậm chân, đi qua đỉnh đầu tám tôn thần nhân, từng bước một đi tới phía Khương Trường Sinh, một bước mười trượng, giống như thuấn di.
Các tướng sĩ ngàn vạn đại quân chín triều dồn dập ngửa đầu, giống như ngưỡng vọng thần linh, trong doanh địa phía sau chiến trường, đếm không hết binh sĩ hậu cần cũng nghẹn họng nhìn trân trối nhìn một màn này.
Kim Thân vừa ra, Thần nhân đều ảm đạm phai mờ.
Giờ khắc này, Đông Phương tiền bối trở thành tồn tại chú mục nhất giữa thiên địa.
Hắn đi qua đại quân chín triều, đứng ở trên biển máu, nhìn xuống Khương Trường Sinh, ánh mắt đạm mạc.
Khương Trường Sinh ngẩng đầu cười nói:
- Ta đến từ Đại Cảnh, các ngươi không rõ ràng sao?
Đông Phương tiền bối nhíu mày, khẽ nói:
- Đi lên chiến một trận với lão hủ, đã là Kim Thân, hà tất giao chiến với phàm nhân.
Trong lời nói hắn tràn ngập khinh thường, khịt mũi coi thường đối với việc Khương Trường Sinh lúc trước ra tay.
Khương Trường Sinh lúc này bay lên không, hắn một bên bay lên không, tay trái một bên huy sái, từng mảnh từng mảnh đậu linh lực hạ xuống, hóa thành linh binh, đợi hắn bay lên đến độ cao ngang bằng Đông Phương tiền bối, phía dưới đã tràn đầy linh binh.
Đông Phương tiền bối nhíu mày, nói:
- Đây là tuyệt học gì?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Chướng nhãn pháp mà thôi, tới đi, để ta lĩnh ngộ Kim Thân cảnh mạnh mẽ ra sao.
- Vậy liền đánh đi!
Đông Phương tiền bối lần nữa đề khí, một cỗ khí thế lăng lệ tản mát ra, kim quang trên người hắn trở nên càng thêm dễ thấy.
Hai người ở trên không trung, binh sĩ trên chiến trường đều thấy không rõ bọn hắn, chỉ có thể nhìn thấy Đông Phương tiền bối lập loè từng điểm kim quang.
Kim Thân đã tới, nên khai chiến.
Mạnh Huyên lúc này quát:
- Giết, san bằng Đại Cảnh quân.
Ngàn vạn đại quân lần nữa công kích, kỵ binh tản ra, vòng qua Huyết Hải, chuẩn bị theo hai bên trái phải bao vây đại quân Cảnh triều, bộ binh, cung binh, trọng giáp binh phía sau đi theo đằng sau kỵ binh, từ trên cao nhìn lại, ngàn vạn đại quân nhiều không kể xiết, đã phân tán thành hai phương hướng đi tới, như là miệng hổ, muốn nuốt dê con. Trăm vạn đại quân Đại Cảnh giống như lúc nào cũng có thể sẽ bị nuốt vào.
Tiếng la giết lần nữa tràn ngập chiến trường hoang nguyên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất