Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 188: Chúng ta đến cùng đang đối mặt với cái gì thế này? (1)

Chương 188: Chúng ta đến cùng đang đối mặt với cái gì thế này? (1)
Một đầu chưởng ảnh màu tím còn to lớn hơn lúc trước xuất hiện.
Che khuất bầu trời!
Tử Tiêu Tù Thiên Thần Đạo Chưởng.
Khương Trường Sinh cao cao tại thượng, một bên vãi đậu, một bên nhìn xuống Đông Phương tiền bối, ánh mắt đạm mạc, coi thường chúng sinh.
- Kim Thân nho nhỏ, một chưởng này, ngươi tiếp như thế nào.
Đông Phương tiền bối cũng bị Tử Tiêu Tù Thiên Thần Đạo Chưởng hù dọa, nhưng hắn đã vận sức chờ phát động, trong lòng mặc dù sợ, nhưng tuyệt sẽ không trốn.
- Cuồng vọng!
Hắn thả người vọt lên, như là một mũi tên nhọn bay lên không, bắp thịt toàn thân hắn kéo căng, cơ bắp phồng lên, mạch máu như rắn chiếm cứ, chân khí trong cơ thể rót vào trong nắm tay phải, trong chốc lát, quyền phải của hắn bắn ra kim quang óng ánh, hắn rống giận đánh ra một quyền.
Chân khí bùng nổ, lại đánh ra một đầu Kim Long, đầu Kim Long này dài đến trăm trượng, sao mà hùng vĩ, cường thế, tiếng long ngâm vang vọng chiến trường, rung động lòng người, nhưng ở trước mặt Tử Tiêu Tù Thiên Thần Đạo Chưởng, Kim Long này nhỏ bé như con giun.
Oanh!
Kim Long đụng vào chưởng ảnh màu tím, tan thành mây khói, tốc độ của chưởng ảnh màu tím đột nhiên tăng lên, đột nhiên đập trúng Đông Phương tiền bối, thuận thế hạ xuống, đánh xuống đại quân chín triều.
Thiên địa rung mạnh!
Các binh sĩ chín triều đang chém giết lẫn nhau đột nhiên bị gió mạnh sau lưng hất đổ, mấy trăm vạn binh sĩ như rơm rạ bị thổi bay đi, ngay cả binh sĩ Đại Cảnh cũng bị đẩy lui.
Bọn hắn quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy bão cát cuồn cuộn cuốn tới, mặt đất nứt ra, từng đầu vết nứt dùng tốc độ cực nhanh khuếch trương.
Trên chiến xa, các binh sĩ chín triều đang đánh trống dồn dập dừng lại, ngây ngốc nhìn về phía trước, ngay cả Mạnh Huyên cũng sững sờ ngay tại chỗ, mãi đến khi bụi đất bao phủ bọn hắn.
- Quá mạnh.....
Khương Dự đứng ở trong trận doanh Đại Cảnh run rẩy toàn thân, tự lẩm bẩm.
Hắn đứng được xa, nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, một chưởng vừa rồi kia thật sự to lớn, lớn đến ngay cả hắn là người cùng phe cũng vì đó mà cảm thấy tuyệt vọng.
Nếu chưởng lớn như thế nện ở trong đại quân Cảnh triều, kinh khủng bực nào, chắc chắn một chưởng sẽ kết thúc chiến tranh.
Gió mạnh gào thét chiến trường, bụi đất che giấu tuyệt đại đa số người.
Bình An nhặt lên song chùy của bản thân, tiếp tục chém giết, hắn căn bản không bị bụi đất ảnh hưởng, như là Man Hoang Hung thú, giết không ngừng.
Nhóm thần nhân vây công Bình An âm thầm run sợ.
- Đông Phương tiền bối sẽ không chết đó chứ?
- Làm sao có thể, hắn là Kim Thân cảnh.
- Yêu đạo quá hung tàn.
- Đáng chết, kia đến cùng là tuyệt học gì, công lực của hắn lại có bao nhiêu năm?
Trên chiến xa, Mạnh Huyên bùng nổ chân khí, thổi bay bụi đất thổi tới từ bốn phương tám hướng, hắn định thần nhìn lại, hi vọng thấy thân ảnh Đông Phương tiền bối bay lên.
Đúng lúc này!
Đại đao trong tay hắn rung động kịch liệt, hắn vô ý thức nắm chặt, nhưng căn bản túm không được, đại đao bay lên không, binh khí của các tướng sĩ khác xung quanh cũng rời tay, bay lên, tan biến trong bụi đất đầy trời.
- Xảy ra chuyện gì....
Mạnh Huyên sợ hãi ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt.
Chiến trường tối tăm, vô luận đại quân của chín triều, hay là đại quân Cảnh triều, tầm nhìn cực thấp, nhưng bọn hắn vẫn đang ra sức chém giết, quên đi hoảng sợ của sinh tử.
Các linh binh trên chiến trường xuất quỷ nhập thần, hóa thành ác mộng của các tướng sĩ chín triều, bọn hắn run sợ phát hiện căn bản giết không hết đám linh binh.
Đám yêu đạo kia còn đang rải đậu thành binh.
Hô!
Gió lớn lại nổi lên, thổi tan bụi đất trên chiến trường, tất cả mọi người thấy rõ chiến trường, các binh sĩ chín triều phía trước nhất tiếp tục tắm máu chém giết, mà các tướng sĩ quân đội phía sau thì bị hù dọa.
Đại quân chín triều trực tiếp bị xé nứt ra một mảng lớn huyết địa, nhìn thấy mà giật mình, chiếm diện tích phương viên hơn mười dặm, cực kỳ kinh người, huyết khí tràn ngập, máu chảy thành sông, đếm không hết thi thể đang nằm.
Mặt đất hoang tàn khắp nơi, như dấu vết sau tận thế.
- Làm sao có thể.....
- Hắn không phải người..... Hắn không phải người....
- Ta không có nằm mơ chứ.... Thế này làm sao đánh....
- Vì sao lại như thế.....
- Không có khả năng, không có khả năng, nhất định là yêu thuật, yêu thuật mà thôi.
Biết bao nhiêu binh sĩ bị dọa đến tê liệt ngã xuống đất.
Mạnh Huyên đưa mắt nhìn lại, thần sắc hắn đầy lo lắng, ánh mắt điên cuồng tìm kiếm Đông Phương tiền bối.
Chỉ cần Đông phương tiền bối không chết, bọn hắn còn có hi vọng.
Đột nhiên.
Hắn thấy được một cỗ thi thể.
Cỗ thi thể kia lập loè kim quang thản nhiên, Mạnh Huyên như bị sét đánh, mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Chỉ thấy Đông Phương tiền bối nằm trong biển máu, chỉ còn nửa người trên, duy trì tư thế huy quyền, ngoài thân hắn vẫn như cũ là màu kim hồng, nhưng trải rộng vết rách, hắn trừng to mắt, chết không nhắm mắt.
Một chưởng vừa rồi kia tru sát hơn trăm vạn binh sĩ, cũng đánh chết vị cường giả Kim Thân cảnh này.
Mạnh Huyên ngẩng đầu nhìn lại, vừa ngẩng đầu, thân thể của hắn cứng đờ, không chỉ là hắn, càng ngày càng nhiều tướng sĩ ngẩng đầu, vẻ tuyệt vọng lan tràn trên mặt của bọn hắn.
Chỉ thấy, đếm không hết đao, kiếm, kích, thương, câu, búa các loại binh khí treo ngược ở trong trời cao, lít nha lít nhít, căn bản đếm không hết cụ thể có bao nhiêu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất