Chương 189: Chúng ta đến cùng đang đối mặt với cái gì thế này? (2)
Ngay cả hai phe binh sĩ đang chém giết lẫn nhau cũng bắt đầu lần lượt chú ý tới tình cảnh hùng vĩ trên trời, không khỏi trừng to mắt.
Các Thần nhân tàn phá bừa bãi trên chiến trường dồn dập kéo dài khoảng cách, ngữa đầu nhìn lên bầu trời.
Một người trong đó sắc mặt tái nhợt, đau thương cười nói:
- Chúng ta đến cùng đang đối mặt với cái gì....
Không có người trả lời hắn, hắn cũng không cần trả lời, bởi vì hắn đang hỏi chính mình.
Mấy trăm vạn binh khí treo ngược trên bầu trời, loại cảm giác áp bách kia chỉ có người đối mặt mới có thể cảm nhận được, giờ khắc này, bất cứ đấu chí, hy vọng nào đều sẽ không còn sót lại chút gì.
Chiến tranh lại ngừng.
Các tướng sĩ một phương Đại Cảnh cũng không có reo hò, đều bị chấn động đến đại não trống không.
Võ đạo, thật có thể mạnh mẽ đến mức độ như thế sao?
- Mau trốn!
Không biết là ai hô một tiếng, vô số kể tướng sĩ chín triều đột nhiên bừng tỉnh, quay người chạy trốn, mặt đất lần nữa rung độn.
Trong trận doanh chín triều phương xa, tất cả mọi người cũng ngước nhìn binh khí đầy trời, người cao tuổi càng quỳ xuống, càng không ngừng dập đầu, cầu xin trời xanh khoan dung.
Bọn hắn tưởng rằng mình đắc tội trời xanh, trời xanh muốn trừng phạt bọn hắn, trừ cái đó ra, bọn hắn căn bản không có cách nói rõ lí do cảnh tượng mà mình đang nhìn thấy.
Phía trên binh khí mênh mông, Khương Trường Sinh nhìn xuống tất cả cảnh tượng bên dưới, cuối cùng vẫn chậm rãi phất tay.
Nếu một trận chiến này không tàn khốc, sẽ rất khó tạo ra hiệu quả chấn nhiếp.
Đây cũng là nguyên nhân hắn và vị Đông Phương tiền bối kia dây dưa một quãng thời gian, trực tiếp miểu sát, không đủ tuyệt vọng.
Đương nhiên, hắn cũng không muốn giết sạch đại quân chín triều, lưu lại một nửa người sống là được, mấy chục năm sau, giang sơn của chín triều sẽ trở thành giang sơn của Đại Cảnh, sau này đều là người trong nhà.
Binh khí đầy trời lao xuống, như mưa sa mưa trút nước, mang theo khí thế thiên băng địa liệt buông xuống.
Giờ khắc này, đại quân chín triều người người tuyệt vọng, đại quân Cảnh triều không có kinh hỉ, chẳng qua là ngốc ngốc nhìn đồ sát sắp đến.
Ti Châu, Kinh Thành.
Hoàng cung, trong ngự thư phòng.
Khương Tử Ngọc buông xuống tấu chương, đứng dậy, bồi hồi trong phòng.
Khương Tú nhịn không được hỏi:
- Phụ hoàng, ngài đang lo lắng cho sư tổ sao?
Hắn cũng hết sức lo lắng, chín triều liên quân, triều tông hợp lại, chỉ dựa vào sư tổ một người, thật có thể được không?
Khương Tử Ngọc nhớ lại tình cảnh Khương Trường Sinh độc chiến Đại Thừa long lâu, cho mình lòng tin, nhưng suy nghĩ binh lực địch quân, hắn vẫn khống chế không nổi lo lắng.
Ngàn vạn đại quân, vị hoàng đế chinh chiến nửa đời như hắn đều chưa từng thấy qua, hắn căn bản không tưởng tượng ra được ngàn vạn đại quân cuồn cuộn ra sao.
Cho dù là ngàn vạn đầu heo chó cùng nhau công kích, kia cũng đã khó có thể tưởng tượng, làm sao ngăn cản?
Một Bạch Y vệ chạy vào, trình lên một phong mật báo.
Khương Tử Ngọc vội vàng mở ra xem, sắc mặt của hắn vẫn như cũ âm trầm, nói:
- Trẫm không cần tình báo thực lực của kẻ địch, trẫm chỉ cần chiến báo!
- Tuân lệnh!
Bạch Y vệ vội vàng rời khỏi.
Khương Tử Ngọc đi ra khỏi cửa phòng, ngước nhìn phương hướng chiến trường ở hướng Bắc, thở dài một tiếng.
- Phụ thân, hài nhi chỉ có thể nhờ vào ngài.
Khương Tử Ngọc yên lặng suy nghĩ, ánh mắt bắt đầu xuất thần.
Khương Tú đi theo ra ngoài, đứng ở bên cạnh phụ hoàng, yên lặng không nói.
Dựa theo canh giờ, hiện tại cũng đã khai chiến.
Đại Cảnh vong quốc, hay là hùng thôn thiên hạ, liền xem một trận chiến này!
Hắn mặc dù biết Khương Trường Sinh rất mạnh, nhưng nghĩ đến Khương Trường Sinh bình thường hòa ái đối với mình, thái độ hiền hòa, hắn rất khó tưởng tượng Khương Trường Sinh như thế nào ngăn cơn sóng dữ.
Càng đến ngàn cân treo sợi tóc, hai cha con càng tâm loạn như ma.
- Đừng xem, cho dù Yêu đạo kia có thể kiềm chế chiến trường, Đại Cảnh cũng phải vong.
Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, cả kinh hai cha con quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mái hiên bên cạnh chẳng biết lúc nào xuất hiện một thân ảnh.
Chính là vị thư sinh kia của Tụ Tinh lâu.
Thư sinh tay cầm quạt xếp, giống như cười mà không phải cười nhìn xuống bọn hắn.
Sắc mặt Khương Tú đại biến, thấp thỏm lo âu.
Khương Tử Ngọc lạnh lùng nghiêm mặt, nói:
- Trẫm còn tưởng rằng triều tông thật quang minh chính đại, thì ra cũng sẽ làm ra thủ đoạn như vậy.
Thư sinh lắc đầu bật cười, nói:
- Không có cách, chỗ dựa của các ngươi quá khó gặm, bây giờ trong kinh thành không có thần nhân, hoàng đế Đại Cảnh, ngươi có di ngôn gì?
Khương Tử Ngọc khẽ nói:
- Hai phe triều tông hợp lại, Thập Tam châu đủ các ngươi ăn sao?
- Đổi thành vương triều khác, xác thực không đủ, nhưng Thập Tam châu của Đại Cảnh cất giấu long mạch, nhất định phải tranh, vì chiếm đoạt các ngươi, chúng ta chuẩn bị trên trăm năm, đáng tiếc đối thủ từ Đại Thừa long lâu đổi thành Yêu đạo kia, bất quá như thế này cũng tốt, không có Long lâu, cũng không cần đối phó triều tông khác tới giao hảo.
Thư sinh lắc đầu nói, ngữ khí thổn thức.
Long mạch.....
Thì ra là thế.
Khương Tử Ngọc thoải mái, hắn kéo Khương Tú ra sau lưng, mở miệng hỏi:
- Giết trẫm cũng được, nhưng có thể buông tha những người khác hay không?