Chương 196: Có cảnh giới phía trên Kim Thân cảnh hay không? (1)
Khương Trường Sinh cũng không muốn không chết ở trong tay địch nhân, chết ở dưới thiên kiếp.
Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện, gần đây hoàng đế đưa tới không ít dược liệu, trong đó bao hàm rất nhiều thứ vương triều khác cống nạp, để cho hắn luyện chế ra rất nhiều đan dược, bớt đi không ít thời gian tu luyện.
Khoảng cách đột phá đã rất gần.
Trong lòng Khương Trường Sinh tràn ngập chờ mong, quyết định dốc lòng tu luyện, không hỏi thế sự.
Sóng biển vỗ án, chỗ bãi cát và rừng cây giao tiếp có một gian khách sạn, năm bàn lớn, có hai bàn là ngư dân đang nghỉ ngơi, còn có một bàn ngồi hai tên nhân sĩ võ lâm, đang uống rượu.
Chính là Mạnh Thu Hà và con trai lâu chủ Tiêu Điệu Thiên của Đại Thừa long lâu, Tiêu Bất Khổ.
Mạnh Thu Hà để chén rượu xuống, hỏi:
- Nghĩ được chưa?
Tiêu Bất Khổ vùi đầu uống rượu, uống liền ba bát, mới nói:
- Không cần lại nghĩ, ta không có lựa chọn.
Mạnh Thu Hà yên lặng.
Tiêu Bất Khổ vẫy chào, để Tiểu Nhị lại lấy thêm ba hũ rượu.
Mạnh Thu Hà cảm khái nói:
- Thế nhân đều coi Đạo Tổ chính là tồn tại lão bất tử, thật tình không biết hắn vẫn chưa tới bảy mươi tuổi, dùng cảnh giới của hắn, còn có thể trấn áp Đại Cảnh trên trăm năm, lưu lại xác thực không có ý nghĩa, nghe nói hoàng đế hiện thời đang ở xây dựng thêm Bạch Y vệ, có lẽ muốn nhằm vào Đại Thừa long lâu, ngươi xác thực nên rời đi, nhưng vì sao muốn đi tới hải ngoại?
Đại Cảnh hướng xuống nữa là hải dương, đây chính là cấm khu, bách tính chỉ dám đánh bắt cá ở duyên hải, không dám bước chân quá sâu, không chỉ là Đại Cảnh, các đại vương triều khác đều không dám bước chân vào biển sâu.
Tiêu Bất Khổ châm chọc nói:
- Không đi hải ngoại, đi chỗ nào? Thiên hạ hôm nay có chỗ cho ta dung thân à? Bây giờ Đại Thừa long lâu đã là chuột chạy qua đường, những triều tông giao hảo cùng chúng ta đang trắng trợn truy sát phái ta đi lấy lòng Yêu đạo, bọn hắn sợ dính vào quan hệ cùng chúng ta, bị Yêu đạo kia thù ghét.
Nụ cười của hắn càng ngày càng đắng chát, tràn đầy tự tin, tiêu sái trước kia đã không còn tồn tại.
Biết được Khương Trường Sinh đánh chết Kim Thân cảnh, hắn đã biết Đại Thừa long lâu không có khả năng lại phục sinh, sẽ chỉ trở thành bụi bặm trong lịch sử.
Nếu như Khương Trường Sinh chẳng qua là Kim Thân cảnh, hắn còn có một tia hi vọng, dù sao trong lịch sử Đại Thừa long lâu xuất hiện qua Kim Thân cảnh, chẳng qua là đã cách xa nhau năm trăm năm.
Dễ dàng tru diệt Kim Thân cảnh, cái kia sẽ mạnh bao nhiêu?
Mấu chốt nhất là hắn từ trong miệng Mạnh Thu Hà biết được số tuổi thật sự của Yêu đạo, hắn mặc dù không có thể hiểu được Yêu đạo kia tu luyện như thế nào, nhưng hắn hiểu rõ một chút, hắn kiếp này vô vọng báo thù, trước tránh né sát kiếp lại nói, nếu hậu đại xuất hiện thiên tài kinh diễm vô song, bàn lại việc khôi phục triều tông.
Mạnh Thu Hà hỏi:
- Thế thì đi đi, có lẽ hải ngoại thật có thiên địa rộng lớn hơn.
Tiêu Bất Khổ gật đầu, sau đó tiếp tục uống rượu giải sầu.
Sau nửa canh giờ.
Tiêu Bất Khổ đứng dậy, rút ra kiếm bên hông, giết hết tất cả mọi người trong khách sạn, cướp thuyền đánh cá, sau đó lấy hết thức ăn, đồ uống trong khách sạn chuyển lên trên thuyền, hắn còn cố ý buộc năm chiếc thuyền đánh cá chung một chỗ, có thể gánh chịu càng nhiều lương thực, rượu.
Mạnh Thu Hà yên lặng nhìn chăm chú hắn.
Làm xong tất cả những thứ này, Tiêu Bất Khổ đứng bên trên thuyền đánh cá, dùng chân khí thôi động thuyền đánh cá ra xa bờ.
Hắn nhìn Mạnh Thu Hà, hô:
- Mạnh lão đầu, kiếp này sợ là vĩnh biệt, nếu có kiếp sau, ngươi ta làm huynh đệ, mà không phải bạn vong niên.
Hắn lại khôi phục dáng vẻ thoải mái của ngày xưa, Mạnh Thu Hà thấy thế buồn cười, phất tay với hắn, ra hiệu hắn nhanh lên.
Một mực đưa mắt nhìn Tiêu Bất Khổ tan biến bên trong sương mù cuối mặt biển, Mạnh Thu Hà mới đứng dậy.
Mạnh Thu Hà nhìn Thanh Sơn liên miên phía sau khách sạn, đột nhiên mờ mịt.
Trời đất bao la, hắn nên đi nơi nào?
Hắn nghĩ tới muội muội Mạnh Thu Sương của mình, ánh mắt ảm đạm, đó là thân nhân duy nhất trên đời của hắn, lại bị hắn vứt bỏ, hắn đột nhiên cảm thấy cả đời này của mình hết sức thất bại, mặc dù thu hoạch được võ công cái thế, thì có ích lợi gì, kết quả là còn không phải không có một thân nhân.
Khương Trường Sinh còn không biết mình đã dọa đám địch nhân dồn dập thoát khỏi Đại Cảnh, cho dù biết được, hắn cũng không thèm để ý.
Chỉ có không ngừng mạnh lên, mới có thể giữ vững địa bàn của mình, sai lầm lớn nhất của Đại Thừa long lâu, Thông Vũ cốc, Tụ Tinh lâu là không đủ mạnh, không mạnh bằng hắn.
Khương Trường Sinh phải gìn giữ sự thần bí của mình, tuyệt đối không thể lộ ra hết cảnh giới bản thân để người biết, về sau hắn cứ tự cho mình là Kim Thân cảnh, nếu có người không có mắt tìm đến phiền toái, vừa hay kiếm sinh tồn ban thưởng.
Một ngày này, Khương Trường Sinh triệu tập Thanh Khổ, Hoang Xuyên, Lăng Tiêu, Vạn Lý đám đệ tử đời đầu, ngồi đầy đình viện, hắn giảng giải cho mấy đệ tử về cảnh giới của võ đạo.
- Phía trên Nhất lưu, chính là Chân Nguyên, ngưng kết chân khí chính là Chân nguyên.
- Phía trên Chân Nguyên, chính là linh Thức, chân khí ngoại phóng, giác quan tăng lên, tức là Linh Thức.
- Phía trên Linh Thức, chính là Thông Thiên, vận dụng chân khí tự nhiên, cảnh giới này có thể không ngừng tích lũy công lực, chính là cảnh giới võ đạo quá độ.
- Phía trên Thông Thiên, chính là Thần Tâm, Thần Tâm chính là võ lâm Tông Sư, cảnh giới này, ngộ tâm thông thần, đã có khả năng xây dựng võ đạo của mình.