Chương 205: Dời núi? Làm sao dời núi? (1)
Càn Khôn thiên kinh nhiều nhất có thể khiến người ta tu luyện tới Thần Tâm cảnh, đặt ở mấy chục năm trước thì đủ, nhưng bây giờ không đủ dùng.
Bây giờ Đại Cảnh càng ngày càng nhiều Thông Thiên, Thần Tâm, Càn Khôn thiên kinh rất khó giữ địa vị như ngày xưa.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Bệ hạ mệt mỏi nhiều năm như vậy, dù sao cũng nên nghỉ ngơi một chút, Tiên Hoàng từng say mê hậu cung, Võ Tổ hoàng đế càng say mê Tiên đạo, Đại Cảnh cũng không có vì vậy mà sụp đổ.
Trần Lễ gật đầu, cảm khái nói:
- Xác thực cũng nên buông lỏng, gần đây không làm quan, ta cả ngày bồi tiếp tằng tôn đấu dế, nói cho ngươi, vẫn rất thú vị, Trường Sinh, ngươi cũng chơi đùa đi thôi, ngược lại ngươi bình thường không chuyện gì làm, còn về luyện công, mỗi ngày bảo trì là được, không đáng khắc khổ như vậy, bây giờ ngươi có thể là đệ nhất thiên hạ.
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:
- Chẳng qua là đệ nhất thiên hạ Đại Cảnh thôi, mặt đất dưới chân chúng ta này bao la đến mức nào, ai có thể rõ ràng, ngoại trừ mặt đất này, một bên khác hải dương có tồn tại thiên địa rộng lớn hơn hay không, cũng là chuyện không biết.
Trần Lễ khoát tay, không nhịn được nói:
- Ta nghe không quen những lời ngươi nói, đám phàm phu chúng ta đều không sầu lo như ngươi, thôi uống rượu, uống rượu.
Hắn rõ ràng đã say, Khương Trường Sinh cũng không so đo, chạm cốc với hắn.
Một chén một chén qua đi, Trần Lễ cuối cùng vẫn ngứa miệng.
Hắn giương mắt hỏi:
- Trường Sinh..... Ngươi bây giờ..... Muốn làm cái gì?
Khương Trường Sinh trầm ngâm nói:
- Ta muốn chuyển một ngọn núi.
Bạch Kỳ cách đó không xa ban đầu buồn ngủ liên tục, nghe nói như thế giật mình.
Dời núi?
Nó không nghe lầm chứ.
- Dời núi..... Vậy còn không đơn giản, chuyển chứ sao... Bệ hạ kính trọng ngươi như vậy..... Núi khắp thiên hạ này, ngươi muốn chuyển đến ngọn nào thì cứ chuyển đến ngọn đó.....
Trần Lễ cười ngồi dậy nói, sau đó ợ rượu, lần nữa ngã sấp trên bàn.
Khương Trường Sinh khổ não nói:
- Ta không phải đang xoắn xuýt chọn ngọn núi thế nào à?
- Thập Tam có ngũ đại kỳ phong, ta đề cử... Chuyển Thiên Sơn..... Thiên Sơn liên miên ngàn dặm....
- Quá lớn, mang không nổi.....
- Vậy liền chuyển..... Chuyển Võ Phong.... Võ Phong chẳng qua là một ngọn núi..... Dễ chuyển hơn một chút..... Chỉ cần khí lực ngươi đủ lớn.....
Ánh mắt Khương Trường Sinh sáng lên, Võ Phong cũng có thể.
Võ Phong lúc đầu có môn phái, nhưng bị Dương Chiêu Đế Phần Thiên các đánh hạ, môn phái giải tán, cũng không biết bên trên Võ Phong bây giờ có người ở.
Có người ở cũng không sao, cùng lắm thì mua lại.
Hắn trong ngày thường không có tiêu xài, tích lũy rất nhiều.
Khương Trường Sinh lâm vào bên trong mơ màng.
Bạch Kỳ cúi đầu, thầm nghĩ nguyên lai là đang nói mê sảng.
Nó gặp qua Võ Phong, hùng tuấn hạng gì, há lại sức người có thể dời?
Ngày kế tiếp.
Trần Lễ bị tôi tớ Trần gia khiêng xuống núi, Khương Trường Sinh thì gọi Lăng Tiêu tới.
- Sư phụ, chuyện gì?
Lăng Tiêu hỏi.
Trong ngày thường, Khương Trường Sinh rất ít gọi hắn, cho nên hắn rất tò mò.
Khương Trường Sinh cười hỏi:
- Ngươi hành tẩu qua giang hồ, có từng đi qua Võ Phong?
Lăng Tiêu gật đầu, nói:
- Đi qua, vì sao sư phụ hỏi thăm Võ Phong?
Khương Trường Sinh trả lời:
- Ta muốn dời Võ Phong đến bên ngoài cửa thành bắc, xem như ngọn núi thứ hai của Long Khởi quan.
Nghe vậy, Lăng Tiêu kinh hoàng, xấu hổ cười nói:
- Sư phụ, hà tất đùa đồ nhi.
Bạch Kỳ ngẩng đầu, Vong Trần đang quét rác dừng lại, Hoa Kiếm Tâm cùng Khương Tiển cũng dừng luyện võ, tất cả đều nhìn về Khương Trường Sinh, biểu lộ quái dị.
- Như thế nào lừa ngươi, ngươi trước tạm đi tới Võ Phong, nếu trên núi có người, dùng tiền tài phân phát bọn hắn, sau đó ở Võ Phong chờ ta.
Khương Trường Sinh nhấc tay khẽ vẫy, một túi tiền từ trong nhà bay ra, rơi vào trong ngực Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu bối rối, thật không phải nói đùa?
Hay là nói, hắn hiểu sai rồi?
Dời núi này không phải dời núi kia?
- Mau đi đi, ở trên núi chờ ta.
Khương Trường Sinh trừng Lăng Tiêu một cái, Lăng Tiêu chỉ có thể kiên trì tiếp nhận việc này, sau đó quay người rời đi.
Hoa Kiếm Tâm đi tới, tò mò hỏi:
- Ngươi muốn làm sao dời núi?
Khương Trường Sinh nói:
- Thử một chút, còn chưa nhất định thành công, đúng rồi, ngươi có rảnh đi tìm Tử Ngọc, bảo hắn chia bên ngoài cửa thành bắc cho Long Khởi quan.
Dưới chân thiên tử, không thể cưỡng chiếm địa phương.
Hoa Kiếm Tâm nghe xong, nguyên lai hắn muốn luyện công, nàng còn thật sự cho rằng hắn có thể dời núi, nàng gật đầu cười cười, quay người tiếp tục chỉ bảo Khương Tiển. Bạch Kỳ sững sờ nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, chẳng biết tại sao, nó luôn cảm thấy Khương Trường Sinh cũng không phải thử một chút đơn giản như vậy.
Yêu đạo này luôn có thể làm chút chuyện ngoại hạng.
Một bên khác.
Lăng Tiêu trở về phòng thu thập xong quần áo, đi xuống sơn môn.
Ven đường, hắn gặp được Hoang Xuyên, Hoang Xuyên gặp hắn một bộ dáng muốn đi xa, không khỏi trêu chọc nói:
- Sư đệ, lại muốn xuống núi tung hoành giang hồ?
Lăng Tiêu lắc đầu, chuẩn bị vòng qua Hoang Xuyên, lại bị hắn ngăn lại.
- Nói một chút thôi, sư huynh quan tâm ngươi, sợ ngươi nghĩ quẩn.
Hoang Xuyên ngăn Lăng Tiêu ở bên trên cầu nhỏ, cười hắc hắc nói.
Lăng Tiêu mắt trợn trắng, biết được vị sư huynh này nhàn đến phát chán, từ khi Hoang Xuyên đột phá Thần nhân, vẫn muốn chứng minh mình, nhưng mà trong quan không có mặt khác Thần nhân, trong ngày thường cũng rất ít có cao thủ tuyệt thế đến đây khiêu chiến, hắn kìm nén đến hoảng.