Chương 204: Chênh lệch cảnh giới, võ giả thượng cổ (3)
Mặt Khương Trường Sinh không chút thay đổi nói:
- Nói cho ta biết, bằng không chết.
Thiên Túc yêu ma bị dọa đến rụt về lại, chiếm cứ bên trên tấm bia đá lớn, hoảng hốt nhìn chằm chằm hắn.
- Làm sao có thể..... Người này có lai lịch ra sao..... Chẳng lẽ võ đạo lại muốn thức tỉnh hay sao?
Trong lòng Thiên Túc yêu ma tràn ngập hoảng sợ, nó kiên trì, nói:
- Ta đến từ Hiển Thánh động thiên, chính là độc trùng võ giả nuôi, Hiển Thánh động thiên trước kia điều tra long mạch, mặc dù không công mà lui, ta lưu lại lòng đất, ngày đó, ta cảm nhận được linh khí phun trào, liền chạy đến..... Ở đây chiếm cứ sắp ngàn năm.....
Khương Trường Sinh kinh ngạc hỏi:
- Ngươi đợi trong lòng đất, ngươi thế nào biết đi qua ngàn năm?
Thiên Túc yêu ma trả lời:
- Chính ta tính toán, có khả năng không chính xác.
Khương Trường Sinh: - ....
Hắn mở miệng hỏi:
- Bia đá này có lai lịch ra sao?
Thiên Túc yêu ma cẩn thận từng li từng tí trả lời:
- Ta cũng không rõ ràng.....
- Vậy ngươi có biết ngươi hấp thu khí vận long mạch, sẽ dẫn đến Thập Tam châu sụp đổ?
- Không biết... Xin tiền bối tha thứ, ta nguyện rời đi....
- Thế ngươi đi đi.
Thiên Túc yêu ma nằm xuống từ trên tấm bia đá, sau đó bò đi về phía lỗ động to nhất sau lưng Khương Trường Sinh.
Nó đi ngang qua Khương Trường Sinh, đột nhiên quay đầu, trong miệng bắn ra nọc độc, như mưa to vẩy tới Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh không có quay người, tiện tay vung lên Kỳ Lân phất trần, gió mạnh đẩy nọc độc trở về, rắc vào trên người Thiên Túc yêu ma.
Hỏng bét!
Thiên Túc yêu ma quá sợ hãi, chạy trốn.
Một tiếng xé gió truyền đến.
Hưu! Hưu! Hưu.....
Một vệt kim quang bay nhanh trong động quật, vừa đi vừa về lặp đi lặp lại, như có ngàn vạn kim quang đang lóe lên, hai hơi về sau, kim quang tan biến, Thiên Túc yêu ma hóa thành từng khối tàn chi rơi trên mặt đất, nhấc lên bụi đất cuồn cuộn.
Kim Lân ngọc diệp trở lại trước mặt Khương Trường Sinh, phía trên không có một tia nọc độc.
Khương Trường Sinh bỏ qua thi thể Thiên Túc yêu ma, đi đến trước tấm bia đá, hắn phát hiện trên tấm bia đá khắc lấy lít nha lít nhít chữ viết cổ quái, hắn không biết loại chữ viết này.
Hắn dò thần thức vào bên trong long mạch, phát hiện bên trong có phong ấn thuật cùng loại với cấm chế tu tiên, một khi đánh tan, bia đá sẽ bị đập tan, bàng bạc khí vận phía dưới sẽ xông tới, đánh nát mặt đất Thập Tam châu, khi đó nhất định dân chúng lầm than.
Cái đồ chơi này không thể chạm vào.
Khương Trường Sinh nhìn một lúc lâu, rời đi.
Hắn trở lại bên trong Long Khởi quan, ngồi trên giường suy tư.
Phong ấn thuật trong tấm bia đá hết sức cổ lão, cũng rất mạnh, hắn mặc dù có thể phá, nhưng cảm giác trước khi đột phá tầng thứ bảy, hắn không cách nào phá giải phong ấn thuật.
Nói cách khác, thi thuật giả vô cùng có khả năng vượt qua Càn Khôn cảnh!
Kết hợp với điều Tiêu Điệu Thiên nói, Thập Tam châu trước đây thật lâu có võ đạo rất cường thịnh, yêu ma tung hoành, rõ ràng là võ giả thượng cổ lưu lại.
Mặt khác, linh khí long mạch khác biệt linh khí thiên địa, chỉ thích hợp võ giả hấp thu, chẳng lẽ long mạch chính là người tạo ra?
Mặc kệ như thế nào, mầm tai vạ của long mạch xem như kết thúc.
【 Càn Vũ năm mười chín, ngươi phát hiện yêu ma ngầm chiếm long mạch khí vận, ngươi ra tay ngăn cản, gặp phải yêu ma tập kích, ngươi thành công còn sống, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng - Pháp thuật Tiên Thiên hóa lâm 】
Khương Trường Sinh bắt đầu tiếp nhận truyền thừa pháp thuật này.
Tiên Thiên hóa lâm, có thể tụ tập tiên thiên linh khí, để cây rừng tốc độ cao sinh ra trên bùn đất, quá trình này sẽ tiêu hao số lượng lớn linh lực.
Đây cũng quá phụ trợ đi.
Khương Trường Sinh âm thầm chửi bậy, hắn thế mà sinh ra một ý nghĩ.
Hắn muốn chuyển một ngọn núi đến bên ngoài cửa thành Bắc, thành lập cầu gỗ ở giữa hai ngọn núi, đưa các đệ tử qua, ngọn núi hiện tại hắn ở sau này sẽ là cấm địa của Long Khởi quan, có thể thanh tịnh hơn một chút, mà Long Khởi quan còn có thể mời chào càng nhiều đệ tử.
Càn Vũ năm hai mươi, xuân mới vừa qua khỏi.
Trần Lễ cao tuổi đến đây bái phỏng Khương Trường Sinh, còn mang đến đặc sản của Hoang Nguyên, hai người ở trong đình viện nâng cốc ngôn hoan.
Gần đây, Trần Lễ đã từ quan, an tâm dưỡng lão trong phủ đệ, Khương Trường Sinh đã bảy mươi tuổi, mà hắn thì hơn tám mươi tuổi, cũng nên thật tốt hưởng thụ năm tháng còn lại.
- Bệ hạ tìm tới bảo khố hoàng thất tiền triều lưu lại, gần đây đều không vào triều, không biết phát hiện cái gì.
Trần Lễ lắc lư chén rượu nói.
Đại Cảnh vì vững chắc giang sơn, mở rộng rất nhiều chức quan, mãi đến cuối năm mới hoàn toàn ổn định, Khương Tử Ngọc ném chính vụ cho Khương Tú và ba tỉnh, cả ngày đợi ở trong tẩm cung luyện công.
Khương Trường Sinh cũng chú ý tới việc này, Càn Khôn thiên kinh của Khương Tử Ngọc đã đi đến bình cảnh, hướng lên chính là tu tiên, nhưng quy tắc thế giới võ đạo hạn chế, hắn không cách nào lại tiến bộ, hắn không thể không chuyển tu võ học khác, đối với cái này, Khương Trường Sinh cũng không có cách nào.
Hoang Xuyên cũng như thế, bất quá hắn kiêm tu công pháp võ đạo khác, lại thêm trác tuyệt tư chất, đi thẳng ở đằng trước Khương Tử Ngọc.