Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 209: Thế giới quan bị đánh nát

Chương 209: Thế giới quan bị đánh nát
Hai huynh muội đi theo xuống núi.
Ven đường, Khương Trường Sinh hỏi thăm Lăng Tiêu chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này trải qua, Lăng Tiêu giảng giải chi tiết.
Sau nửa canh giờ.
Bọn hắn đi vào dưới chân núi, Khương Trường Sinh bắt đầu tìm kiếm góc độ dời núi thích hợp, Lăng Tiêu nhắm mắt theo đuôi, trong lòng hắn cũng rất tò mò, sư phụ muốn làm sao dời núi.
Đôi huynh muội kia cũng xuống núi, Khương Trường Sinh căn bản không sợ bọn họ nhìn thấy, hắn không có ý định lén lút dời núi lần này, vừa hay hiện ra cho thế nhân sự mạnh mẽ của mình, kiếm thêm số lượng giá trị hương hỏa khổng lồ.
Lượn gần nửa vòng, Khương Trường Sinh dừng lại, hắn đi đến trước một mảnh vách núi, ra tay từ nơi này hẳn là dễ dàng hơn một chút.
Đường kính Võ Phong chiếm diện tích đi đến sáu, bảy dặm, lại thêm cao ngàn trượng, được cho là cự nhạc.
Nữ tử áo vàng nhịn không được nói:
- Uy, ngươi muốn dời núi, người của ngươi đâu?
Khương Trường Sinh đeo Kỳ Lân phất trần ở hông, cười nói:
- Dời núi mà thôi, cần gì người khác?
Nữ tử áo vàng trợn trắng mắt, nói:
- Chỉ dựa vào hai sư đồ các ngươi, đào cả một đời, vận cả một đời, cũng mang không hết nha.
Đối mặt nữ tử áo vàng nghi vấn, Khương Trường Sinh không lại trả lời, hai tay của hắn đặt tại trên vách núi đá, điều động linh lực.
Ánh mắt hắn ngưng tụ, thi triển thần thông dời núi, linh lực của hắn cấp tốc lan tràn bên trong ngọn núi.
Lăng Tiêu, bạch y nam tử, nữ tử áo vàng chăm chú nhìn hắn.
- Không thể nào.....
Cái trán Lăng Tiêu toát ra mồ hôi lạnh, hắn tin tưởng sư phụ sẽ không nói dối, nếu như Khương Trường Sinh thật muốn dùng sức một mình di chuyển Võ Phong.....
Bạch y nam tử cảm nhận được khí thế của Khương Trường, vô cùng lo sợ.
Đây là công lực của Đại Cảnh Đạo Tổ sao?
Công lực tru diệt Kim Thân cảnh.
Nữ tử áo vàng thấy Khương Trường Sinh cứng đờ bất động, buồn cười.
Thật khoác lác.
Nàng đang muốn mở miệng trêu chọc, đột nhiên, mặt đất rung động.
Ầm ầm…
Ba người bị địa chấn lắc ngã trái ngã phải, vội vàng vận công, dùng chân khí ổn định bước chân, bọn hắn hoảng sợ nhìn Khương Trường Sinh.
Chỉ thấy Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào trên người Khương Trường Sinh bắn ra huỳnh quang sáng chói, khiến cho hắn như có khí phái tiên thần, khí thế siêu tuyệt, khiến cho bọn hắn thấy nghẹt thở. Khí thế thật đáng sợ.
Bạch y nam tử chưa bao giờ cảm thụ qua như thế cường đại khí thế, cho dù phụ thân của hắn, cũng còn lâu mới mạnh mẽ như thế.
- Hắn..... Rốt cuộc là ai....
Bạch y nam tử động dung, nghẹn họng nhìn trân trối nhìn Khương Trường Sinh, không còn thần thái thong dong lúc trước.
Nữ tử áo vàng há miệng thật to, to đến mức có thể nuốt vào một quả trứng gà, cho dù đồ đệ Khương Trường Sinh là Lăng Tiêu cũng lộ vẻ mặt không thể tin được.
Trong lúc ba người đang cảm thấy đầy rung động, Khương Trường Sinh gầm thét một tiếng:
- Lên!
Một tiếng quát lớn này kinh thiên động địa, để ba người cảm thấy đinh tai nhức óc.
Ầm ầm!
Võ Phong to lớn hùng vĩ rung động bay lên, thiên địa lay động, dùng Võ Phong làm trung tâm, mặt đất nứt ra, từng đầu vết nứt để mặt đất phá toái, kéo dài tới đến trên núi xung quanh, ảnh hưởng đến phương viên hơn mười dặm, chấn động càng ảnh hưởng đến cách xa mấy trăm dặm. Ba người Lăng Tiêu đứng sau lưng Khương Trường Sinh, mặt đất dưới chân không có nứt ra, nhưng vết nứt gần nhất cách bọn họ không đến năm trượng, để bọn hắn cực sợ. Đếm không hết nham thạch trượt xuống rơi xuống, Lăng Tiêu, bạch y nam tử không thể không huy kiếm vung chém đá đang rơi xuống.
- Thật..... Thật muốn dời núi....
Nữ tử áo vàng ngây người, lời đều nói không trôi chảy, tiếng không ngừng run rẩy.
Võ Phong ngàn trượng vụt lên từ mặt đất, che khuất bầu trời, để ba người chỉ cảm thấy trời sắp tối rồi.
Hai tay Khương Trường Sinh kéo lên vách núi, như con kiến dời đại tượng, đánh vào thị giác càng vượt xa so sánh này, Lăng Tiêu, bạch y nam tử, nữ tử áo vàng đều xem đến ngây người.
Khương Trường Sinh đưa lưng về phía hắn, xuất mồ hôi trán.
Ôi không!
Kém chút khinh thường.
Võ Phong còn nặng hơn hắn tưởng tượng, chỉ dựa vào linh lực của hắn rất khó di chuyển, cũng may hắn biết thần thông.
Đánh nổ một ngọn núi dễ dàng, nâng lên một ngọn núi lại không dễ dàng.
Khương Trường Sinh không có thu Võ Phong vào trong cơ thể, hoặc thu vào lòng bàn tay, hắn cứ như vậy giơ, chuẩn bị rêu rao về kinh. Hắn bay lên không, Võ Phong bay lên.
Hắn trượt đến mức độ của ngọn núi, một tay chống đỡ Võ Phong, ra vẻ tư thái dễ dàng.
Khương Trường Sinh nhìn xuống Lăng Tiêu, nói:
- Còn không lên núi, nếu không vi sư tiễn ngươi một đoạn đường?
Lăng Tiêu lấy lại tinh thần, vội vàng thả người vọt lên, nhảy đến trên núi, hắn vẫn khiếp sợ, một câu đều nói không ra miệng.
Đợi Võ Phong bay tới không trung, độ cao càng chênh lệch với dãy núi, Khương Trường Sinh bay về phía Ti Châu, hắn chỉ cần cảm giác Luân Hồi ấn ký của Hoa Kiếm Tâm liền biết được hướng đi.
Sau khi dời Võ Phong đi, trong dãy núi hiển lộ ra một hố to chiếm diện tích dài rộng mấy dặm, đầy đất vết rách, như tình cảnh thiên thạch rơi xuống đất.
Bạch y nam tử, nữ tử áo vàng ngu ngơ tại chỗ, thật lâu không thể lấy lại tinh thần, mãi cho đến khi Võ Phong tan biến tại phần cuối dãy núi.
Nữ tử áo vàng nhịn không được hỏi:
- Đại ca, Đại Cảnh thật chính là võ đạo hoang mạc sao? Làm sao cảm giác còn khủng bố hơn vương triều võ đạo ở trung tâm đại lục?
Bạch y nam tử yên lặng, thế giới quan của hắn cũng nát.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất