Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 210: Đây là thần tiên đang dời núi

Chương 210: Đây là thần tiên đang dời núi
Dời núi a!
Mà lại là cự nhạc ngàn trượng.
Đây là lực lượng võ đạo có thể đạt tới?
Quá mẹ nó không hợp thói thường.
Bạch y nam tử nỗ lực khắc chế tâm tình trong lòng, bảo trì phong độ, nhưng hắn vẫn không nhịn được mắng một câu:
- Mẹ nó....
Nữ tử áo vàng nhớ tới lúc trước trêu chọc Khương Trường Sinh, không khỏi đỏ mặt.
Đồng thời nàng tràn ngập tò mò về Khương Trường Sinh, cảnh giới võ đạo của người này đến cùng cao bao nhiêu?
Chẳng lẽ đúng như Đại Cảnh người nói, Đạo Tổ chính là tiên thần hạ phàm?
Bên cạnh quan đạo, bên trong một gian khách sạn, một đám tiêu sư áp tiêu đang uống rượu ăn thịt.
Lúc này, Tiểu Nhị lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, hoảng sợ kêu lên:
- Có một ngọn núi..... Đang đang đang bay tới.....
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía hắn, biểu lộ cổ quái.
Chưởng quỹ nhét một khối khăn lau vào mặt hắn, mắng:
- Nói mê sảng cái gì thế, lại vụng trộm uống rượu?
Tiểu Nhị giật khăn lau xuống, hét lớn:
- Thật! Thật! Ta không có nói sai! Ta không có uống rượu.
Đột nhiên!
Ngoài khách sạn tối xuống, giống như màn đêm buông xuống, tất cả mọi người thấy một màn này ngây người.
Bọn hắn vội vàng chạy đến bên cửa sổ, cạnh cửa, thăm dò nhìn ra ngoài, Ngay sau đó, tất cả đều ngây ra như phỗng.
Một tòa sơn nhạc thật to đứng thẳng bay qua trên khách sạn,
- Núi... Thật đang bay.....
- Ông trời ơi.... Nhị biểu ca, ta thật không có uống say đó chứ?
- Các ngươi mau nhìn! Có người!
- Trời à, thật sự có người, là có người đang dời núi?
- Ngự không phi hành, chẳng lẽ là Thần nhân? Nhưng mẹ nó, Thần nhân có khả năng dời núi à?
- Chúng ta không phải gặp quỷ rồi đó chứ?
Phía dưới Võ Phong, Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào của Khương Trường Sinh bắn ra hào quang óng ánh, như là trăng sáng trong bầu trời đêm tại không gian tối tăm dưới núi, vô cùng bắt mắt.
Tốc độ Khương Trường Sinh phi hành không tính chậm, cũng không lâu lắm, Võ Phong tan biến tại chân trời trong cái nhìn soi mói của tất cả mọi người ở trong khách sạn.
Tất cả mọi người đứng người tại chỗ, thật lâu không nói.
Khương Trường Sinh nâng Võ Phong bay về phía Ti Châu, linh lực tiêu hao rất nhanh, đổi lại hắn trước khi đột phá, đoán chừng rất khó dời Võ Phong đến Ti Châu, cũng may hắn đã xưa đâu bằng nay.
Lăng Tiêu đi vào bên trên đỉnh núi, nhìn phong cảnh giang sơn bốn phương tám hướng, hắn hít sâu một hơi. Ánh mắt hắn trở nên kiên định.
Từ nay về sau, hắn không xông xáo giang hồ nữa, hắn muốn dùng sư phụ làm mục tiêu, đi đến cảnh giới võ đạo như thế.
Hắn đột nhiên bắt đầu chờ mong sư phụ dời Võ Phong đến Kinh Thành tình cảnh, Hoang Xuyên sư huynh đoán chừng sẽ sợ tè ra quần.
Trong ruộng, lão nông đang cày ruộng đột nhiên ngẩng đầu, cái cuốc trong tay vô ý thức rơi vào trong ruộng.
Trên đê đá, mấy vị phụ nhân đang dệt áo cảm giác bầu trời dần dần tối lại, không khỏi ngẩng đầu.
Bách tính lui tới bên trong thành trấn, dồn dập ngẩng đầu, tất cả đều bị choáng váng.
- Ông trời ơi..... Đó là cái gì....
- Là núi..... Là núi kìa.....
- Dưới núi có người, đó là thần tiên sao?
- Không phải là yêu quái đó chứ?
- Đây là tiên thần đang dời núi à..... Lão thiên hiển linh, nhanh quỳ lạy....
So với người tập võ kinh ngạc, phàm nhân càng nhiều hơn chính là hưng phấn, xác định Võ Phong sẽ không tổn thương đến mình, dồn dập quỳ lạy, sợ bỏ lỡ ngày điềm lành này.
Khương Trường Sinh một đường bay lượn, phàm là nơi có người, thấy cảnh này, không khỏi chấn kinh, kinh hô.
Ngay cả dã thú, yêu thú trong rừng núi đều thấy mà ngây người.
Một đường bay qua mấy chục toà thành trì, Khương Trường Sinh cách Ti Châu càng gần.
Kinh Thành.
Trong phủ đệ Trần gia, Trần Lễ cao tuổi đang đấu dế với tằng tôn của mình.
Đột nhiên, hắn thấy từng người từng người võ giả phóng qua phía trên phủ đệ Trần gia, chạy về phía phương hướng cửa thành bắc.
Hắn không khỏi mắng:
- Một đám vô lễ.
Lúc này, một tên tôi tớ chạy vào, gấp giọng nói:
- Gia chủ, xảy ra chuyện lớn!
Tâm tình Trần Lễ vốn không tốt, lúc này tức miệng mắng to:
- Đại sự gì, trời sập sao?
Bây giờ Đại Cảnh cường thịnh hạng gì, chẳng lẽ còn có người muốn chết?
- Không sai biệt lắm..... Có cự nhạc bay tới Kinh Thành, cấm vệ, Bạch Y vệ toàn thành đều đã bị điều động, toàn bộ chạy tới cửa thành bắc.
Tôi tớ run rẩy trả lời, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Trần Lễ sửng sốt, hỏi:
- Cái gì cự nhạc?
- Là núi, một ngọn núi rất lớn!
- A?
Trần Lễ đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng đứng lên, nói:
- Mau đỡ lão phu đi xem một chút.
Tằng tôn thấy hắn chạy, gào khóc, nhưng lần này, Trần Lễ không quan tâm hắn.
Trong hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, Khương Tử Ngọc đang ngồi luyện công, Khương Tú đang nhìn tấu chương. Một Bạch Y Vệ xông tới, nói:
- Bệ hạ, có cự sơn thần bí đang dùng tốc độ cao lao tới gần Kinh Thành.
Khương Tử Ngọc mở to mắt, cau mày nói:
- Lặp lại lần nữa?
- Có cự sơn thần bí.....
Khương Tử Ngọc không đợi hắn nói xong, một thoáng đã đứng lên, bước nhanh đi ra khỏi cửa phòng.
Khương Tú đi theo buông xuống tấu chương.
Bọn hắn đứng ở trước cửa ngự thư phòng đã có thể nhìn thấy chân trời xa xa có đường nét của cự phong, đang ở chậm rãi biến lớn.
Hai cha con ngây người.
Bọn hắn nghĩ đến trước đó yếu địa Hoa Kiếm Tâm nói tới, chẳng lẽ...
Hai cha con liếc nhau, đều nhìn ra chấn kinh trong mắt nhau.
Bên trong Long Khởi quan, đạo chuông bị gõ vang khẩn cấp, ngàn tên đệ tử dồn dập chuẩn bị chiến đấu, có đứng trên mái hiên, có đi vào trước sơn môn, có đứng bên vách núi, tất cả đều nhìn về một phương hướng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất