Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 211: Tái hiện thần thoại, giá trị hương hỏa tăng vọt (1)

Chương 211: Tái hiện thần thoại, giá trị hương hỏa tăng vọt (1)
Phần cuối thiên địa, phía trên rừng núi liên miên, một tòa sơn nhạc thật to như kiếm dựng đang bay tới chỗ bọn hắn.
- Đó là cái gì?
- Địch tập sao?
- Cái gì địch tập, có núi đang bay! Tại bay đó.
- Chẳng lẽ là chướng nhãn pháp?
- Hải thị thận lâu (*)?
(*Thận (tiếng Trung: 蜃 , bính âm: shèn) là một loài hải quái trong thần thoại Trung Quốc, có ngoại hình trông như một con hàu khổng lồ (cũng có thuyết nói là ngao mật, thủy long). Có thể phun ra sương khói, hình thành ảo tượng lâu đài, hiện tượng này được gọi là "Hải Thị Thận Lâu". Thận cũng được cho là một loài linh thú.)
Các đệ tử liên tục kinh hô, Hoang Xuyên đứng trên mái hiên, cả người ngây người.
Hắn nghĩ tới Lăng Tiêu trước khi đi.
Chẳng lẽ sư đệ thật đi điều tra địa hình, sư phụ thật muốn dời núi? Hắn quay đầu nhìn về phía đình viện của sư phụ, phát hiện Bạch Kỳ, Vong Trần, Hoa Kiếm Tâm, Khương Tiển đều đi vào trên mái hiên, Bạch Long chiếm cứ bên trên đỉnh núi cũng ngẩng lên đầu rắn to lớn, không thấy thân ảnh sư phụ.
Trong lòng Hoang Xuyên kinh hoàng.
Là thật.....
Hoang Xuyên bị chấn động đến không biết nên nói cái gì, đầu óc trống rỗng.
Hoa Kiếm Tâm cũng bị sợ choáng váng, nàng tin tưởng Khương Trường Sinh, nhưng không nghĩ tới Khương Trường Sinh là dời núi.
Bạch Kỳ ghé đầu vào trên móng vuốt, làm ra tư thế cầu nguyện.
Giờ khắc này, Khương Trường Sinh trong lòng nó triệt để thành thần.
Tuyệt không phải Yêu đạo.
Đây là Tiên đạo...
Nhìn đường nét Kinh Thành phương xa, Khương Trường Sinh lộ ra nụ cười, cuối cùng cũng tới. Rừng núi phía dưới có từng bóng người lần lượt toát ra, tất cả đều là võ giả tập võ ở gần đó, bọn hắn nhảy vọt đến ngọn cây, ngưỡng vọng Võ Phong, nhìn thấy bóng dáng Khương Trường Sinh.
- Cái đó là..... Có người.
- Có người đang dời núi! Cũng không phải ngọn núi tự mình bay.
- Ánh sáng kia..... Giống như là Đạo Tổ, hôm đó Đạo Tổ độ kiếp, ở trên không trung cũng là hào quang như thế.
- Đạo Tổ dời núi? Ông trời của ta ơi, hắn thật là võ giả sao?
- Võ đạo chi cảnh lại có thể mạnh đến tình trạng như thế..... Chẳng lẽ từ xưa đến nay những truyền thuyết thần thoại kia đều là võ giả làm ra?
Khương Trường Sinh không nhìn võ giả phía dưới kinh hô, hắn một tay nâng Võ Phong chạy tới cửa thành bắc Kinh Thành.
Đất hoang bên ngoài cửa thành bắc đã phê cho Long Khởi quan, Khương Trường Sinh còn cố ý để Vạn Lý dẫn người đi vây lại, đóng một tấm bảng gỗ.
Trên mái hiên toàn thành đều có đứng đầy bóng người, ngắm nhìn Võ Phong tới gần.
Võ Phong bay trên trời cao thật sự rung động ánh mắt, để bọn hắn hoảng hốt, không biết xảy ra chuyện gì.
Trên tường thành cửa thành bắc càng đứng đầy Bạch Y vệ, bất cứ lúc nào chuẩn bị chiến đấu.
Theo Võ Phong càng ngày càng gần, càng ngày càng nhiều người nhìn thấy bên dưới Võ Phong có người, hào quang của Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào thật sự quá loá mắt.
Có người đang dời núi.
Cũng không phải núi biết bay.
Chân tướng này ngược lại càng khiến người ta chấn kinh, người nào lại có thể dời núi?
Bọn hắn đầu tiên nghĩ đến Đạo Tổ, hoặc là cường giả tuyệt thế đến đây khiêu chiến đạo tổ.
Đám người Khương Tử Ngọc, Khương Tú, Hàn Thiên Cơ, Trần Lễ tất cả đều ngốc ngốc nhìn một màn này.
Võ Phong hùng vĩ đến mức nào, Khương Trường Sinh mang cho bọn hắn rung động lại càng lớn.
- Các ngươi chớ hoảng sợ, từ nay về sau, đây cũng là ngọn núi thứ hai của Long Khởi quan.
Giọng Khương Trường Sinh truyền đến, vang vọng phía dưới bầu trời, để người toàn thành đều có thể nghe được, nghe nói như thế, rất nhiều bách tính không rõ chân tướng đều an lòng, sau đó liền chấn kinh.
Đạo Tổ vậy mà có khả năng dời núi, còn là lớn núi như thế.
Nhân gian Chân Tiên.
Khương Trường Sinh xác định bên ngoài cửa thành bắc không có người, bắt đầu chậm rãi giảm xuống, hắn tản thần thức ra, tránh cho Võ Phong đụng vào cửa thành bắc, tiếp theo ảnh hưởng đến Long Khởi sơn.
Võ Phong khổng lồ chậm rãi hạ xuống, để hết thảy binh sĩ, võ giả bên trên cửa thành bắc khẩn trương, các đệ tử Long Khởi quan cũng đang khẩn trương quan sát, khi Võ Phong tới gần bọn hắn, bọn hắn mới có thể cảm nhận được sức mạnh to lớn của Khương Trường Sinh.
Sức người tuyệt không có khả năng di chuyển cự sơn như thế.
Hoang Xuyên đột nhiên nhìn thấy Lăng Tiêu đứng ở trên đường núi của Võ Phong, hắn không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Là thật, tuyệt không phải chướng nhãn pháp.
Ầm ầm…
Võ Phong rơi xuống đất, chấn động mặt đất, nhấc lên bụi đất cuồn cuộn, bao phủ quảng trường ở gần cửa thành bắc.
Một tòa sơn nhạc còn muốn khổng lồ hơn Long Khởi sơn rơi vào bên ngoài cửa thành bắc, khoảng cách giữa vách núi và cửa thành không đến hai trượng, không ít rừng cây đều bị đè bằng.
Mãi đến khi Võ Phong rơi xuống đất, trong kinh thành mới vừa bùng nổ tiếng hoan hô động trời cao, dân chúng đều đang cao giọng gọi tên Đạo tổ.
Khương Tử Ngọc sững sờ tại chỗ, hắn đột nhiên cảm thấy thứ mình theo đuổi không có ý nghĩa.
Hoàng đồ bá nghiệp, giang sơn thành tựu vĩ đại, như thế nào so sánh được thần tích như thế?
- Tiên nhân..... Tiên nhân.....
Trần Lễ được hạ nhân nâng đỡ, chỉ về phía Võ Phong, toàn thân run rẩy nói, hắn hết sức xúc động, hai mắt đầy nước mắt.
Giờ khắc này, nghi hoặc lớn nhất trong lòng của hắn đã được giải khai.
Mấy chục năm, hắn một mực rất tò mò Khương Trường Sinh đến cùng có lai lịch gì, chỗ nào học được võ học, Khương Trường Sinh tự xưng là học được trong mộng, hắn không tin, luôn cảm thấy sau lưng Khương Trường Sinh có người.
Một đường đi tới, hắn mắt thấy Khương Trường Sinh sáng tạo ra kỳ tích này đến đến kỳ tích khác, để Đại Cảnh vốn nên hết mệnh số trọng thương đến rực rỡ, dù vậy, hắn vẫn không biết Khương Trường Sinh vì sao mạnh như thế.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất