Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 228: Đế Vương xưa nay chưa từng có (2)

Chương 228: Đế Vương xưa nay chưa từng có (2)
Những năm này, khí phách Khương Tử Ngọc càng ngày càng mạnh, rõ ràng cảnh giới võ công không cao lắm, lại làm cho hắn có loại cảm giác đối mặt với các tiền bối Hiển Thánh động thiên.
Giờ khắc này, Hàn Thiên Cơ đột nhiên có loại xúc động kẻ sĩ chết vì tri kỷ.
Tháng mười, mùa thu gần đến.
Mùa thu hằng năm là thời điểm phong cảnh trên Long Khởi sơn đẹp nhất, chẳng qua bây giờ Long Khởi sơn trở thành cấm địa, đường núi đều bị phong lại, người bình thường không được đặt chân.
Khương Trường Sinh đứng tại nơi hẻo lánh trong đình viện, hôm qua Khương Tú mang theo vật liệu luyện khí đến đây, còn phân phó người mang tới than lửa, dựng đài rèn đúc, Khương Trường Sinh vô cùng bớt lo.
Hôm nay, hắn muốn luyện khí cho Khương Tiển.
Tên có chữ Tiển, lại con mắt thứ ba, vậy thật xem thành Nhị Lang thần đi.
Khương Trường Sinh chuẩn bị chế tạo một thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, binh khí như thế còn chưa xuất hiện qua tại Đại Cảnh, đến lúc đó Khương Tiển tay cầm thần binh này, tất nhiên uy vũ.
Khương Tiển đứng sau lưng hắn, một mặt khẩn trương cùng chờ mong.
Hoa Kiếm Tâm, Vong Trần, Bạch Kỳ cũng tới vây xem, dưới cái nhìn soi mói của bọn hắn, Khương Trường Sinh ném một khối thâm hải huyền thiết vào trong lò lửa, hắn nhấc chưởng vỗ tới, trong lòng bàn tay bắn ra linh hỏa màu xanh lam, một màn này để bọn người đang vây xem kinh hô.
Đây là lửa gì?
Khương Trường Sinh đã nắm giữ Luyện Khí thuật, chỉ là không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng hắn cũng không lo lắng, cũng không phải luyện chế pháp khí, Dương Tiễn muốn chẳng qua là trọng lượng thôi, áp súc thâm hải huyền thiết, đối với hắn mà nói, không khó.
Ngay lúc Khương Trường Sinh đang luyện khí, trong một phủ đệ của Kinh Thành.
Ngọc Nghiên Dật đến từ triều tông Phù Nguyệt thế gia ngồi trước bàn đá, nàng nghe tôi tớ báo cáo, không khỏi cảm thán.
- Mãnh hổ Đại Cảnh cuối cùng vẫn lộ ra nanh vuốt của mình, lại muốn khai chiến, không đến mười năm a, đã có trăm năm không có đại chiến như thế.
Tôi tớ hưng phấn nói:
- Thiên Sách quân đã hành động, vừa rồi đi qua cửa thành Nam, ta đi xem, tất cả đều người khoác giáp nặng, cưỡi ngựa cao to, hoàn toàn khác biệt với quân đội bình thường, Thiên Sách quân nhìn qua đã vô địch, không ai có thể ngăn cản.
Mười vạn Thiên Sách quân, mười vạn Linh Thức cảnh, do Thần nhân suất lĩnh, trong đó không thiếu Thần Tâm cảnh, Thông Thiên cảnh, chi quân đội này xác thực mạnh mẽ.
Theo Ngọc Nghiên Dật, cho dù triều tông bình thường toàn lực trấn áp, cũng chưa chắc có thể trấn áp.
Chậc chậc.
Lúc này mới bao nhiêu năm?
Đại Cảnh đã cường đại hơn Đại Thừa long lâu.
Nguyên lai đây mới là công dụng chân chính của khí vận, Đại Thừa long lâu trấn áp võ đạo, một mình hấp thu khí vận, nhưng cũng phí phạm phần lớn khí vận, bởi vì bọn hắn không hấp thu được quá nhiều, lại không cho phép dưới đáy có thế lực toát ra.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, giang sơn bây giờ của Đại Cảnh còn muốn lớn hơn địa bàn Đại Thừa long lâu ngày xưa nắm giữ, tụ tập cao thủ tự nhiên càng nhiều.
Ngọc Nghiên Dật bỗng nhiên nhìn thấy trên mái hiên có một đạo thân ảnh, nàng lúc này mở lời:
- Lui ra đi.
Tôi tớ hành lễ rời đi, thân ảnh trên mái hiên rơi xuống, là một nữ tử áo tím.
Nàng đi vào trước mặt Ngọc Nghiên Dật ngồi xuống, cảm khái nói:
- Thiên Sách quân thật sự thần uy bất phàm, ta cũng nhìn thấy, hoàng đế Đại Cảnh thật có thủ đoạn, có thể huấn luyện được đội ngũ như thế, mười vạn võ giả kỷ luật sâm nghiêm.
Ngọc Nghiên Dật hỏi:
- Ngươi đến, không chỉ vì kinh ngạc tán thán Thiên Sách quân đó chứ?
Sắc mặt nữ tử áo tím trở nên ngưng trọng, nói:
- Đại lục bắc bộ xảy ra chuyện, có một cao thủ thần bí xuất hiện, cưỡng ép cướp đi long mạch một phương vương triều, dẫn đến khí vận vương triều kia suy kiệt, ôn dịch nổi lên bốn phía, dân chúng lầm than, triều tông hợp lại đuổi giết hắn, càng không có cách nào bắt hắn lại, để cho hắn nghênh ngang rời đi.
Ngọc Nghiên Dật nhíu mày hỏi:
- Tam phương triều tông bên trên ra tay rồi sao?
- Quy Khư sơn trang ra tay rồi, điều động một lão quái Kim Thân cảnh, vẫn không phải đối thủ của người nọ.
Ngọc Nghiên Dật yên lặng.
Áo tím nữ tử tiếp tục nói:
- Việc này, ngươi đến nhắc nhở Đạo Tổ, dù sao Đại Cảnh cũng có giấu long mạch.
Ngọc Nghiên Dật gật đầu, nàng ngẩng đầu nhìn về phía hướng đi Long Khởi quan, ánh mắt phức tạp.
Đã nhiều năm như vậy, nàng mỗi tháng đều sẽ đi bái phỏng Khương Trường Sinh, nhưng quan hệ đều không thể tới gần, lần trước đi, nàng đều không biết nên nói cái gì.
·····
Đi qua bảy ngày rèn đúc, một thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao nặng đến vạn cân xuất hiện, dài một trượng, lưỡi đao chiếm một phần tư, rất bá khí, báng thương còn điêu khắc long văn, rất đẹp mắt.
Khương Tiển lần đầu tiên nhìn thấy đã bị kinh diễm, bất quá hắn vung vẩy Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao có chút cố hết sức, nguyên nhân chính là cố hết sức, hắn mới càng ưa thích.
Nhìn tôn nhi vung vẩy Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, Khương Trường Sinh rất hài lòng, kẻ này thật có phong phạm của Nhị Lang thần.
Hoa Kiếm Tâm đi vào trong đình viện, nàng đi vào bên cạnh Khương Trường Sinh tĩnh toạ, bất đắc dĩ nói:
- Tử Ngọc lại muốn nhấc lên chiến tranh rồi, hắn đều đã năm mươi mốt tuổi, còn không yên tĩnh.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Không đánh người khác, người khác không sớm thì muộn đánh Đại Cảnh, để hắn làm gì thì làm đi thôi.
Hoa Kiếm Tâm thở dài nói:
- Ta sợ hắn làm quá nhiều, Tú Nhi về sau đăng cơ không dễ nối tiếp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất