Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 240: Vong Trần bộc bạch, nguyện kiếp sau vẫn đi theo đạo trưởng

Chương 240: Vong Trần bộc bạch, nguyện kiếp sau vẫn đi theo đạo trưởng
Nói từ bản thân năm đó làm Thái Tử trải qua, vẻ mặt Vong Trần chuyển biến tốt đẹp, hắn cười nói:
- Cả đời ta làm qua Thái Tử, thể nghiệm qua tranh đấu đặc sắc của quyền lực, lại có thể đi theo ngài tu đạo, thật sự là tam sinh hữu hạnh, đi theo ngài vào trong núi tĩnh tu, mặc dù bình thản, nhưng không buồn tẻ, cảm giác thời gian rất chậm, cả đời đủ dài, cho dù ngày mai ngã xuống, ta cũng cảm thấy thỏa mãn.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy rất tốt, lúc người đến thế giới này là không có gì cả đến, lúc đi cũng muốn không nên lo lắng mà rời đi.
Vong Trần gật đầu, hắn bỗng nhiên nói:
- Đạo trưởng, thật ra ngài là vị Thái Tử thứ nhất của Đại Cảnh nhỉ, mặc dù ngài không có lộ ra, nhưng ta nhìn ra được, mẫu hậu có thể chuyển tới nơi này, Dương gia có thể chống đỡ đồ đệ ngài, thật ra đáp án đã rất rõ ràng.
Mặt Khương Trường Sinh không đổi sắc, không có phủ nhận.
- Hoàng đế khi còn bé đã rất giống ngài, đến Thái Tử càng như vậy, nếu ta không có suy đoán, ngài không chỉ là Thái Tử thật năm đó, còn dùng thủ đoạn giống nhau trả lại, bây giờ Thiên Tử là con của ngài.
- Bỏ đi thân phận Thái Tử, an cư trong đạo quan, rồi lại có thể chúa tể phong vân Đại Cảnh, không hổ là tiên nhân tại thế, Vong Trần bội phục, cũng hết sức cảm kích, trên đời này người nào cứu ta, ta cũng chỉ là cảm kích, duy chỉ có ngài cứu ta, ta sẽ rất áy náy, cho nên ta cũng nguyện ý thay ngài trông coi bí mật này, cho tới bây giờ, ta đã sắp rời khỏi nhân thế, rất nhiều lời không nói thì sẽ không có cơ hội nói ra nữa.
Khương Trường Sinh lẳng lặng nghe Vong Trần nói một mình, nói xong nói xong, tiếng Vong Trần càng ngày càng thấp, đầu cũng đang rủ xuống.
Hắn thật ra đã muốn sớm tìm cơ hội tâm sự cùng Khương Trường Sinh, chẳng qua bình thường thấy Khương Trường Sinh tu luyện, không tiện quấy rầy, trong lòng treo ý nghĩ này, lại dựa vào đan dược chèo chống thêm mấy năm.
Nghe lời Vong Trần, Khương Trường Sinh cũng đang xem lại nửa đời trước.
Thời điểm tuổi còn nhỏ, hắn rất hận Thái Tử giả, thậm chí nghĩ đến tìm cơ hội giết Thái Tử giả, nhưng chân chính nhìn thấy Vong Trần, hắn mới biết mới hiểu không chỉ là hắn tội nghiệp, Vong Trần càng tội nghiệp.
Khương Uyên mặc dù vứt bỏ hắn, nhưng còn sẽ nghĩ biện pháp để cho hắn sống sót, những quyền quý thừa cơ mưu hại hắn kia đều bị Khương Uyên diệt trừ sau khi nạn Ma Môn xảy ra, xem như báo thù cho hắn.
Mà Vong Trần thì sao, hắn là không cha không mẹ đúng nghĩa, phí công giãy dụa cũng chỉ có một con đường chết.
Dù cho là Thái Tử giả, trong trận phản loạn ở Kinh Thành kia, Vong Trần trước khi chết vẫn thay Thái Tử thật là Khương Trường Sinh bảo lưu lại cốt khí của hoàng thất Khương gia.
Tuế nguyệt như thoi đưa, Khương Trường Sinh đã thành thói quen có Vong Trần làm bạn, quen thuộc mỗi ngày nhìn hắn quét rác, bưng trà đưa nước thay mình.
Trong lúc bất tri bất giác, bọn hắn đã trở thành gia đình, người nhà dù không có liên hệ máu mủ.
Khương Trường Sinh lại nghĩ tới Hoàng hậu nương nương trước khi chết nhắc nhở, bảo hắn chiếu cố Vong Trần nhiều thêm một chút, nàng không biết đạo nhân xấu xí trong sân là Vong Trần, nhưng nàng biết Khương Trường Sinh đã cứu đi Thái Tử giả, nàng nói hắn là người cơ khổ, không nên mang cừu hận.
Đối với Vong Trần mà nói, thời gian rất chậm, đối với Khương Trường Sinh mà nói, thời gian lại trôi qua rất nhanh.
Cố nhân lần lượt rời đi, chỉ có tuế nguyệt có thể làm bạn với hắn.
Vong Trần bỗng nhiên tựa ở trên bờ vai của Khương Trường Sinh, tiếng của hắn vô cùng mỏng manh:
- Nếu như thật có kiếp sau... Ta còn muốn bồi ngài..... quét sân cho ngài..... Tu đạo bồi ngài..... Cùng nhau thưởng thức tuế nguyệt..... Cuộc sống yên tĩnh.....
Hai tay Vong Trần không có sức lực rơi xuống, tiếng đã ngừng, hắn cứ như vậy tựa ở trên bờ vai Khương Trường Sinh, tựa như ngủ thiếp đi.
Khương Trường Sinh ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua rừng trúc, thấy trời xanh cao cao.
Hắn nói khẽ:
- Sẽ có cơ hội.
Hắn đột nhiên phát hiện mình là người nhớ tình bạn cũ, trước kia luôn cảm thấy người bên cạnh đều là khách qua đường của sinh mệnh, khi làm bạn lâu năm, hắn cũng không nỡ bỏ.
Ngày đó hạ táng Vong Trần, Khương Tiển hỗ trợ chế tạo phần mộ, ngay ở bên cạnh Ngọc Cốt Thanh Trúc Lâm.
Hoa Kiếm Tâm, Bạch Kỳ đã sớm dự liệu được một ngày này, thật không có bi thương bao lớn, Khương Tiển tuổi trẻ cũng có chút bị kích thích, hắn vẫn lần đầu tiên trải qua cảm giác nhìn thấy người bên cạnh tạ thế.
Từ nhỏ đến lớn, Vong Trần vẫn làm bạn bên cạnh hắn, hắn đã thành thói quen mỗi ngày nhìn thấy Vong Trần, trong lòng hắn, Vong Trần còn thân cận hơn cả những người khác trong hoàng thất.
Khương Trường Sinh yên lặng nhìn mộ bia trong chốc lát, mở lời:
- Đi thôi, trở lại tiểu viện.
Bạch Kỳ xông đến, hỏi:
- Muốn lại chiêu đệ tử tới quét rác hay không?
- Không cần, về sau ngươi tới quét.
- A?
Sau khi trở lại sân nhỏ, Khương Trường Sinh điều ra công năng hương hỏa chúc phúc.
【 hương hỏa chúc phúc: Có khả năng tiêu hao giá trị hương hỏa nhất định cho người chuyển thế, nếu như đối phương chưa giáng sinh có thể tăng mạnh tư chất sau khi chuyển thế, nếu như đối phương đã được sinh ra thì có thể mang đến hảo vận, trình độ tăng cường và trình độ hảo vận được quyết định bởi trị số hương hỏa tiêu hao 】 .
Hắn đã chúc phúc qua cho Trần Lễ, bất quá khi đó Trần Lễ đã giáng sinh, giá trị hương hỏa chỉ có thể mang đến hảo vận cho hắn, cũng không biết tên kia bây giờ trôi qua như thế nào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất