Chương 241: Vận triều đại chiến, cùng thiên hạ là địch (1)
Đối với Vong Trần làm bạn theo mình mấy chục năm, Khương Trường Sinh đương nhiên sẽ không keo kiệt, thừa dịp hắn còn chưa đầu thai, vì đó chúc phúc, để cho kiếp sau của hắn trở thành thiên tài võ đạo.
Khương Trường Sinh yên lặng gửi đi hai vạn giá trị hương hỏa, còn nhiều gấp đôi Lão Trần, dù sao Lão Trần trả giá đối với hắn không bằng Vong Trần.
Làm xong tất cả những thứ này, Khương Trường Sinh tiếp tục tu luyện.
Chỉ có càng ngày càng mạnh, mới có thể đời đời kiếp kiếp gặp người mình để ý, nếu hắn đều chết ở trên con đường tu hành, duyên phận chuyển thế kia sẽ không cách nào lại kéo dài.
Vong Trần qua đời cũng không có dẫn tới động tĩnh trong Long Khởi quan, bởi vì tuyệt đại đa số đệ tử đều chưa thấy qua Vong Trần, cho dù có gặp qua, cũng không thèm để ý.
Sau khi Thanh Khổ, Vạn Lý, Minh Nguyệt, Lăng Tiêu biết được, cũng hết sức sầu não, nhưng những năm qua, bọn hắn thường xuyên đưa tiễn người già mất đi, đã thành thói quen.
Nhất là Thanh Khổ, hắn rõ ràng mình cũng không có bao nhiêu năm sống trên đời này nữa.
Người già rời đi, người mới vào quan, Long Khởi quan đang trong quá trình cũ mới giao thế, vương triều Đại Cảnh cũng giống như thế.
Người mặc dù đang thay đổi, nhưng non xanh còn đó.
Mấy ngày sau, Khương Tử Ngọc, Khương Tú thông qua Hoa Kiếm Tâm biết được Vong Trần rời đi, bọn hắn cũng tự mình đi tới mộ Vong Trần tưởng niệm.
Vong Trần làm bạn bọn hắn lớn lên, cũng là gia đình trong lòng bọn họ.
Hai cha con đứng ở trước mộ bia thật lâu không nói.
Khương Tử Ngọc bỗng nhiên mở lời:
- Trẫm không sớm thì muộn sẽ chết, nhưng trẫm hi vọng Đại Cảnh vĩnh viễn cường thịnh, Đại Cảnh một mực tồn tại, ý chí của trẫm sẽ luôn vĩnh tồn.
Khương Tú nghiêng đầu nhìn về phía hắn, trong lòng hiểu rõ hắn muốn nói cái gì.
Khương Tử Ngọc hít sâu một hơi, nói:
- Trẫm không biết còn có thể sống thêm bao nhiêu năm, chờ ngươi leo lên vị trí Thiên Tử, hi vọng ngươi không được giống tiên đế, chỉ biết hưởng lạc.
Nếu không phải xem ở phân lượng Khương Vũ là phụ thân trên danh nghĩa của mình, Khương Tử Ngọc cũng không muốn cho Khương Vũ thụy hào Văn Đế, nhưng dù sao trong lúc Khương Vũ tại vị, Đại Cảnh thay đổi nguy cảnh, nếu không thừa nhận phần công lao này, người đời sau tất nhiên sẽ nói Khương gia thích nhất phụ tử tương tàn, tay chân tương sát.
Khương Tú cắn răng nói:
- Nhi thần nhất định tuân theo ý chí của phụ hoàng.
Càn Vũ năm ba mươi tám, Hoang Xuyên đã đến chỗ tiền tuyến Đông Lâm, trinh sát cũng truyền tình báo về Ti Châu, cũng không thăm dò Đại Hoang có cường giả Kim Thân cảnh.
Đại Hoang không giống với Đại Cảnh, trăm năm trước chính là khí vận chi triều, mặc dù xuống dốc, võ đạo chi phong thịnh hành, đám võ giả cũng biết Kim Thân cảnh, lần kia Kim Thân cảnh đưa tới khí vận dị tượng cũng để bọn hắn cực kỳ khẩn trương, nếu như là người Đại Hoang thật sự thành tựu Kim Thân, chắc chắn sẽ nổi danh khắp thiên hạ.
Khương Tử Ngọc biết được việc này, hạ lệnh, để Từ Thiên Cơ làm Thống soái, phát động chinh chiến Đông Lâm vương triều, không phá vương thành thề không bỏ qua.
Trên triều đình, tiếng nói Khương Tử Ngọc tràn ngập cảm giác áp bách:
- Mặc dù Kim Thân cảnh kia đến từ Đại Hoang, Đại Hoang cất giấu cao thủ này, trẫm cũng không sợ, Đại Hoang nhất định vong.
Quần thần hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể cùng nhau nói bệ hạ uy vũ.
Trong lòng số ít đại thần hiểu rõ, bệ hạ tất nhiên đi Long Khởi quan, đã có lực lượng.
Đạo Tổ mới là cột trụ của vương triều Đại Cảnh.
Thánh chỉ tăng tốc truyền ra, sau ba tháng đã hoả tốc truyền đến tiền tuyến, Từ Thiên Cơ chờ đợi đã lâu suất lĩnh mười vạn Thiên Sách quân lao thẳng tới biên cảnh Đại Hoang, đến sau này vẫn có những quân đội khác phối hợp tác chiến, đại quân áp giải lương thực, quân giới tiến lên.
Bên này vừa khẽ động, binh lực toàn quân vượt qua một trăm năm mươi vạn, trong đó không ít binh sĩ đến từ Đông Lâm vương triều.
Đông Lâm vương triều làm vương triều lân cận Đại Hoang, hàng năm cống lên, sớm đã là thù truyền kiếp, cực kỳ không quen nhìn Đại Hoang.
Cuộc chiến vận triều bắt đầu bùng nổ.
Quân đội Đại Hoang trận địa sẵn sàng đón quân địch phát hiện phát khởi thế công, hai bên diễn ra chiến tranh lần đầu tiên ở trong một rừng núi, liên miên trăm dặm.
Trận chiến đầu tiền dùng Đại Cảnh thắng lợi chấm dứt, Bình An đánh lui hai tôn thần nhân, một búa đập sập một ngọn núi nhỏ, ngăn chặn lộ tuyến Đại Hoang vận hành lương thực, một trận chiến này để tên Bình An truyền ra khắp đại hoang.
Trong vòng mấy tháng sau đó, cuộc chiến giữa Đại Hoang và Đại Cảnh truyền khắp thiên hạ, các triều đều biết.
Đã bao nhiêu năm, đã thật lâu chưa từng xuất hiện khí vận chi triều đại chiến, bình thường đều là khí vận chi triều chiếm đoạt vương triều bình thường, ở giữa các khí vận vương triều thường thường sẽ tránh né mũi nhọn, không dám tùy tiện đại chiến.
Trăm năm trước, Đại Hoang đại chiến cùng một phương khí vận chi triều, lưỡng bại câu thương, còn phải nhờ triều tông ra tay mới chịu bỏ qua, không nghĩ tới lần này vận triều đại chiến lại có Đại Hoang.
Tin chiến thắng ở tiền tuyến không ngừng truyền về bên trong bốn mươi chín châu Đại Cảnh, dân chúng không nghĩ tới hoàng đế vẫn khai chiến, bất quá cũng may là tin chiến thắng, thiên hạ vui mừng.
Tháng mười.
Phù Nguyệt thế gia Ngọc Nghiên Dật đến bái phỏng Khương Trường Sinh.
Nàng đi vào dưới Địa Linh thụ, cung kính hành lễ, nói:
- Tiền bối, Đại Cảnh cùng Đại Hoang khai chiến có thể là ý của ngài?
Khương Trường Sinh mở mắt, hỏi:
- Vì sao muốn hỏi, chẳng lẽ Phù Nguyệt thế gia muốn chen chân?