Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 242: Vận triều đại chiến, cùng thiên hạ là địch (2)

Chương 242: Vận triều đại chiến, cùng thiên hạ là địch (2)
Ngọc Nghiên Dật vội vàng lắc đầu, nói:
- Tự nhiên không phải, chẳng qua vãn bối muốn nhắc nhở tiền bối, vận triều khai chiến, rất dễ dàng làm lớn chuyện, dù sao vận triều chiếm cứ khí vận to lớn và cương thổ bao la, hai triều tranh đấu, người thắng tăng trưởng khí vận, nhìn như đơn giản, nhưng đứng ở góc độ đại lục, vận triều giao chiến, chắc chắn sẽ chết vô số người, tiếp theo sẽ để toàn thể đại lục tổn thất số lượng lớn khí vận, ảnh hưởng võ đạo thiên hạ, một khi cuộc chiến Cảnh Hoang tử vong quá nhiều, triều tông nhất định hợp lại ngăn cản, tiền bối mạnh mẽ như thế, triều tông không phải đối thủ, nhưng nếu Hiển Thánh động thiên cũng ra mặt thì sao?
- Trăm năm trước, Đại Hoang thắng, nhưng cũng bị các triều tông trừng phạt, bởi vì Đại Hoang tàn sát quá nhiều, từ đó về sau, quân vương hậu thế của Đại Hoang đều không dám chinh chiến, chỉ cầu hưởng lạc, việc này chính là cơ mật, ta cũng nghe phụ thân ta nói.
Thì ra là thế.
Khương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, trách không được ở giữa các vận triều không dám tùy tiện khai chiến.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:
- Đây là ý của hoàng đế Đại Cảnh, hắn chính là đồ nhi của ta, ta sẽ toàn lực ủng hộ, nếu Phù Nguyệt thế gia sợ phiền toái, có thể đoạn giao với ta, ta sẽ không giận lây sang các ngươi, ta có thể hiểu được.
Hắn vẫn rất có hảo cảm với Phù Nguyệt thế gia.
Thế nhưng.
Thiên hạ này nhất định phải thuộc về Đại Cảnh.
Ngọc Nghiên Dật sửng sốt, không nghĩ tới Khương Trường Sinh biết được việc này vẫn cứng rắn như thế.
Nàng cắn răng, nói:
- Phù Nguyệt thế gia tự nhiên duy trì tiền bối, mặc dù chúng ta sợ hãi triều tông, vãn bối cũng nguyện thề sống chết duy trì tiền bối.
Ánh mắt Bạch Kỳ nhìn về phía nàng trở nên trêu tức.
Hoa Kiếm Tâm lộ ra nụ cười thần bí, cũng không có tức giận, người ngoài đều không biết quan hệ giữa nàng và Khương Trường Sinh, nàng đã bước qua chín mươi tuổi, nếu Khương Trường Sinh tìm những nữ nhân khác, nàng đương nhiên sẽ không phản đối, nàng cũng hi vọng Khương Trường Sinh sẽ không cô độc sau khi mình chết đi.
Cho dù nàng không chết, Khương Trường Sinh nhận thêm nhiều nữ nhân, nàng cũng sẽ không có ý kiến, cái mạng này của nàng là Khương Trường Sinh ban cho, sao dám chủ đạo lựa chọn của Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh biết được tâm ý của Ngọc Nghiên Dật, nhưng hắn không động tâm, nói:
- Vậy ngươi trở về chờ xem, có câu nói này của ngươi là đủ rồi, Đại Cảnh cũng không cần Phù Nguyệt thế gia ra tay.
Ngọc Nghiên Dật gật đầu, hành lễ rời đi.
Lúc rời đi sân nhỏ, nàng âm thầm hoang mang, vị lão đạo sĩ hoàn toàn thay đổi kia làm sao không còn nữa?
Khương Tiển lại gần, ngồi xổm ở trước mặt Khương Trường Sinh, hưng phấn hỏi:
- Sư tổ, Đại Cảnh có phải sẽ đối mặt với toàn bộ thiên hạ hay không?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Không có hỏng bét như vậy, một khi có người ăn quả đắng, những người còn lại sẽ không dám ló đầu.
Mặt Khương Tiển lộ ra vẻ sùng bái.
Không hổ là sư tổ.
So với Hoang Xuyên càng trang bức hơn.
Trên vách núi, Hôi bào lão giả cùng cẩm y nam tử đứng sóng vai, nhìn chém giết trên cánh đồng hoang phương xa, đại quân nơi đó lít nha lít nhít, căn bản đếm không hết có bao nhiêu người, còn có thể thấy có võ giả kịch đấu trên không trung, đó là Thần nhân đang chiến đấu.
Cẩm y nam tử cảm khái nói:
- Vẫn đánh nhau, Đại Cảnh Đạo Tổ thật sự cuồng vọng, dung túng đồ đệ như thế, xem ra không có xem triều tông, Hiển Thánh động thiên vào trong mắt.
Sắc mặt hôi bào lão giả bình tĩnh, con mắt híp nửa, nói:
- Hắn xác thực có tư cách này.
Cẩm y nam tử bất đắc dĩ nói:
- Dùng sát tính của Đại Cảnh, Đại Hoang, chắc chắn sinh linh đồ thán, kể từ đó, Thiên Mệnh không thể không ra tay, lần này chính là Đại Cảnh phát động chinh chiến, mong muốn ngưng chiến, chỉ có thể đối mặt Đạo Tổ, nói thật, ta không dám đối mặt, mặc dù không có thấy tận mắt Đạo Tổ dời núi, nhưng cho dù là giả, Đạo Tổ dễ dàng tru diệt Kim Thân cảnh, chỉ sợ đã bước vào cảnh giới trong truyền thuyết, kia được xưng là Thiên cảnh giới.
Hôi bào lão giả nói:
- Lúc này không giống ngày xưa, Thiên Mệnh làm việc, không thể lại dùng bá đạo làm chủ, hôm nay thiên hạ đã có sáu phương khí vận chi triều, khí vận phóng đại, cũng nên xuất hiện rất nhiều thiên tài, thu nhiều một chút đi.
Cẩm y nam tử gật đầu.
Hai người tiếp tục xem chiến, cũng không có ý tứ nhúng tay.
- Chậc chậc, vị gọi Bình An kia thật là mạnh, bên trong Thần nhân hẳn không có người nào là đối thủ của hắn, có lẽ Đại Hoang sẽ tốc độ cao bại vong, dạng này chúng ta cũng không cần đối mặt Đạo Tổ.
Cẩm y nam tử trêu chọc.
- Cũng không phải, trước đó không lâu đản sinh Kim Thân mặc dù không thuộc về Đại Hoang, nhưng có quan hệ với hoàng thất Đại Hoang.
- Quan hệ thế nào?
- Tạm thời không rõ ràng, nhưng ít ra có quan hệ, tình báo cụ thể vẫn còn đang dò xét.
- Ai, thật sự là phiền toái.
Cẩm y nam tử lắc đầu, quay người chuẩn bị rời đi.
Hôi bào lão giả liếc nhìn hắn, nói:
- Tà Tôn đang xuôi nam, ngươi có thể dẫn dắt Tà Tôn vào Đại Cảnh, bốn phía hấp thu công lực võ giả, nhìn một chút có thể khiến hoàng đế Đại Cảnh ngưng chiến hay không, thay đổi tinh lực truy nã Tà Tôn.
Cẩm y nam tử dừng bước, cười nói:
- Ngươi thật đúng là lão hồ ly, tin tức gì đều không thể gạt được ngươi, kế sách một hòn đá ném hai chim rất không tệ, ta sẽ đi chiếu cố vị Tà Tôn kia.
Hắn thả người vọt lên, hóa thành một đạo ánh sáng màu tím, cấp tốc tan biến tại chân trời.
Hôi bào lão giả một lần nữa nhìn về phía chiến trường, lẩm bẩm nói:
- Nhân Vương, khi nào ngài mới bằng lòng xuất quan, thiên hạ này đã có Càn Khôn cảnh mới sinh ra, nếu như không ngài trấn thế, Thiên Mệnh gặp khó..... Ai...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất