Chương 247: Lại có người đến khiêu chiến, báo mộng chi thuật (2)
Kiếp nạn nhân quả?
Khương Trường Sinh kinh ngạc, nghĩ lại liền hiểu rõ, nếu Bình An chết đi, hắn tất sẽ báo thù cho đồ đệ, dẫn tới sát kiếp càng lớn, tình thế biến hóa như thế nào, hắn tạm thời cũng không thể nào đoán trước, xác thực được cho là kiếp nạn nhân quả.
Chậc chậc, báo mộng chi thuật.
Không tệ không tệ, loại pháp thuật này là võ đạo không có khả năng có!
Khương Trường Sinh bắt đầu tiếp nhận truyền thừa báo mộng chi thuật.
Báo mộng chi thuật cũng không phải nghĩ nắm nvào gười nào liền sẽ báo mộng cho người đó, ngoại trừ đối phương ở vào trạng thái ngủ sâu giấc ra, còn nhất định phải cảm giác được khí tức của đối phương, khóa chặt đối phương, nói theo một ý nghĩa nào đó, ở trong phạm vi hắn cảm giác, nhưng hắn còn nắm giữ Luân Hồi ấn ký, vô luận khoảng cách bao xa, hắn có khả năng báo mộng cho người bị đánh dấu chuyển thế.
Pháp thuật rất tốt, sau này còn có khả năng báo mộng cho bách tính dưới núi, người bị báo mộng càng ngày càng nhiều, hương hỏa của hắn chắc chắn sẽ gia tăng.
Không hổ là giá trị của một tôn Kim Thân cảnh, ba tôn Thần nhân mang tới!
Tâm tình Khương Trường Sinh đầy vui vẻ, bắt đầu tu hành báo mộng chi thuật.
Vừa hay Bạch Kỳ đang chợp mắt, hắn thử nghiệm thi triển báo mộng chi thuật, chui vào mộng cảnh của Bạch Kỳ.
Rất nhanh, hắn mở to mắt, mày nhăn lại, vẻ mặt cổ quái.
Hắn hừ lạnh một tiếng, tựa như kinh lôi nổ vang bên tai Bạch Kỳ, nó cả kinh xù lông, lập tức nhảy dựng lên, nhìn xung quanh.
Nó mơ mơ màng màng nhìn về phía Khương Trường Sinh, hỏi:
- Đạo trưởng, vừa rồi là âm thanh của ngài?
Mặt Khương Trường Sinh không chút thay đổi nói:
- Đi quét tuyết đi, đều quét tuyết trong hết thảy các đình viện ra, bao gồm cả đường nhỏ, lầu các ở trên núi.
- A?
- Ừm?
Bạch Kỳ bị dọa đến lập tức đi ra ngoài, nó cực kỳ phiền muộn.
Vừa rồi đang gặp mộng đẹp, đang đến thời điểm then chốt bị đánh gãy, để tâm tình nó rất khó chịu, nhưng đối phương là Khương Trường Sinh, nó chỉ có thể kìm nén.
- Mùa đông này, thật là lạnh.
Bạch Kỳ cảm khái, tan biến trong tuyết lớn mịt mờ.
Hoa Kiếm Tâm lắc đầu bật cười, cũng không có hỏi nhiều, Khương Trường Sinh ưa thích khi dễ đầu Yêu Lang này, nàng đã thành thói quen, còn cảm thấy thú vị.
Mặt trời lặn mặt trăng lên.
Đêm tối buông xuống.
Khương Trường Sinh không có ngủ, ở dưới tàng cây thưởng thức cảnh đêm.
Bạch Kỳ kéo lấy thân thể mệt mỏi trở về, nhìn thấy Khương Trường Sinh còn ở trong sân, nó đang muốn đi qua nịnh nọt, chỉ thấy Khương Trường Sinh đưa tay.
Một vệt kim quang chạy nhanh đến từ trong đêm tối, rơi vào trong tay hắn.
Chính là mảnh Kim Lân ngọc diệp kia.
Khương Trường Sinh thu Kim Lân ngọc diệp vào trong Cự Linh giới, hắn nhìn về phía Bạch Kỳ, dọa Bạch Kỳ khẽ run rẩy.
Nó vội vàng lại gần, năn nỉ nói:
- Đạo trưởng, nô tỳ quá mệt mỏi, ngày mai lại quét đi.
Nó quét bao nhiêu tuyết, liền rơi xuống bao nhiêu tuyết, lão tặc thiên giống như đang đối nghịch nó.
Khương Trường Sinh khẽ gật đầu, Bạch Kỳ như trút được gánh nặng, hấp tấp đi vào bên cạnh dược đỉnh nằm xuống, phía dưới dược đỉnh còn đốt than củi, đầy đủ để nó sưởi ấm.
Khương Trường Sinh thì quay đầu nhìn về phía Kinh Thành.
Trận tuyết này, phá lệ to lớn, đều lớn hơn tất cả những năm qua, có chút không đúng.
Luôn cảm giác sắp xảy ra chuyện.
Càn Vũ năm ba mươi chín, sau tân xuân, tuyết lớn còn đang tiếp tục, nghe nói bốn mươi chín châu có hơn ba mươi châu đều đang rơi xuống bạo tuyết.
Trong ngự thư phòng.
Khương Tử Ngọc một bên sưởi ấm, một bên nói:
- Xảy ra chuyện gì, vì sao tuyết to lớn như thế, bây giờ Đại Cảnh khí vận hưng thịnh, không nên như thế chứ.
Hàn Thiên Cơ ngồi ở đối diện, hai tay cùng đang giơ ra sưởi ấm, hắn cau mày nói:
- Thần quan trắc qua, Đại Cảnh khí vận vẫn ở vào giai đoạn bay lên, vấn đề không ở Đại Cảnh, khả năng là ở khắp thiên hạ.
- Ồ? Này là có ý gì ?
- Có lẽ không chỉ Đại Cảnh đang có tuyết rơi.
Nghe vậy, Khương Tử Ngọc nhíu mày.
Lúc này, một Bạch Y vệ vào phòng, trình lên một phong mật tín.
Khương Tử Ngọc tiếp nhận, mở ra xem xét, lập tức nhếch lông mày, lớn tiếng khen hay.
Hàn Thiên Cơ tò mò hỏi:
- Chuyện gì để bệ hạ cao hứng như thế?
Khương Tử Ngọc đưa phong thu cho Hàn Thiên Cơ, sau đó nhìn về phía Bạch Y vệ, nói:
- Tiến đến Trân Bảo cung, lấy một rương Địa Để viêm ngọc mang đến Long Khởi quan, tặng cho Đạo Tổ.
Bạch Y vệ lĩnh mệnh rời khỏi.
Tay phải Hàn Thiên Cơ run rẩy, cảm khái nói:
- Lại là đạo kim quang kia, xa xôi tám vạn dặm đã có thể tru diệt Kim Thân cảnh, thủ đoạn của Đạo Tổ thật sự khó có thể tưởng tượng, một trận chiến này trên cơ bản đã đặt vững Đại Hoang bại trận, tiếp theo chiếm đoạt Đại Hoang chẳng qua là vấn đề thời gian.
Khương Tử Ngọc cười nói:
- Hi vọng trận tuyết lớn này sớm ngày qua đi.
Trong ngự thư phòng quanh quẩn tiếng cười của hai người.
Nhưng trận tuyết lớn này nhưng không có để Khương Tử Ngọc toại nguyện, trong kinh thành càng ngày càng nhiều bách tính sinh bệnh, ngay cả Thái Tử Khương Tú cũng ngã bệnh.
Một ngày này, sáng sớm.
Khương Trường Sinh đi vào trong tẩm cung của Khương Tú, vì hắn chữa thương, Khương Tử Ngọc cùng hoàng hậu đứng ở bên cạnh, khẩn trương nhìn xem.
- Chỉ là bị lạnh quá thôi, điều trị một chút liền tốt.
Khương Trường Sinh mở miệng nói, để Khương Tử Ngọc và hoàng hậu thở dài một hơi.
Khương Tử Ngọc đưa cho hoàng hậu một ánh mắt, hoàng hậu lập tức mang theo các cung nữ lui ra, đợi cửa lớn đóng lại, Khương Tử Ngọc tiến lên một bước, thấp giọng nói:
- Phụ thân, ngươi có thể thi triển chút thần thông, vì Đại Cảnh xua tan bạo tuyết hay không?