Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 248: Tai ương tuyết lớn, có thể là quá mức?

Chương 248: Tai ương tuyết lớn, có thể là quá mức?
- Phụ thân, ngươi có thể thi triển chút thần thông, vì Đại Cảnh xua tan bạo tuyết hay không.
Khương Trường Sinh quay đầu nhìn về phía hắn, biểu lộ hơi kinh ngạc.
Ngươi mẹ nó yêu cầu gì cũng dám nói ra.
Làm sao không bảo Lão Tử bay lên trời giúp ngươi moi trăng?
Khương Tử Ngọc bị ánh mắt hắn nhìn mà trong lòng chột dạ, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Có thể là quá mức?
Khương Trường Sinh tức giận nói:
- Ngươi cảm thấy không quá phận à?
Khương Tử Ngọc xấu hổ cười một tiếng, giả khục một tiếng, nói:
- Hàn tai này không biết muốn kéo dài bao lâu, hi vọng dân chúng có thể chịu đựng được.
Khương Trường Sinh thu tay lại, nói:
- Nếu là thiên số, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên.
Dứt lời, hắn trực tiếp tan biến tại chỗ, cửa sổ và cửa phòng cũng không có mở ra, Khương Tử Ngọc nhìn mà than thở.
Thật sự là lợi hại.
Phụ thân lợi hại như thế, ta lại không có năng lực như thế.
Trong lòng Khương Tử Ngọc chua chua, bất quá suy nghĩ về Khương Tiển, tâm tình của hắn chuyển biến tốt đẹp, ít nhất tiểu tử kia kế thừa huyết mạch của Khương Trường Sinh.
Một bên khác.
Khương Trường Sinh xuất hiện dưới tàng cây, hắn ngồi xuống ngay tại chỗ, trong lòng hỏi thăm:.
- Ta muốn biết tuyết tai lần này vì sao xảy ra?
【 Cần tiêu hao 90000 giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không 】 .
Không.
Đắt như thế?
Cái giá tiền này chẳng lẽ là vị đệ nhất võ giả đại lục kia đưa tới?
Khương Trường Sinh nhíu mày, chẳng qua trước mắt đến xem, tuyết lớn đầy trời cũng không phải nhằm vào Đại Cảnh, hắn nghe khách hành hương nói qua, nghe nói các vương triều khác cũng có tuyết tai.
...
Một mực đến tháng năm, tuyết lớn cuối cùng yên tĩnh, ánh nắng rắc vào trên bốn mươi chín châu, xuân tuyết bắt đầu tan rã, sắp nghênh đón mùa hạ.
Trận bạo tuyết này kéo dài hơn nửa năm, mang tới tổn thất khó mà ước lượng cho Đại Cảnh, các châu có bách tính chết đi nhiều vô số kể, hoa màu cũng bị phá hủy hơn phân nửa, thậm chí đã rất nhiều quan đạo cũng bị ngăn chặn, nghe nói Đông Lâm cũng là như thế, Khương Tử Ngọc không thể không hạ lệnh tiền tuyến trở về thủ.
Hắn sợ đại quân một mình đi sâu vào trong Đại Hoang, hậu cần quân đội theo không kịp, dễ dàng bị vây nhốt, mà bản thân Bình An bị trọng thương, cần thời gian dưỡng thương.
Bình An đang trên đường trở về, Khương Tử Ngọc mệnh Thần nhân Dương Chiêu Đế tiến đến trấn thủ tiền tuyến.
Không chỉ là Đại Cảnh, các triều cũng bị trọng thương, đều đang nghĩ biện pháp khôi phục.
Khách hành hương đến Long Khởi quan cũng càng ngày càng nhiều, đã trải qua tuyết tai như thế, dân chúng tưởng rằng trời xanh nổi giận, cho nên chuyên tới để thắp hương, cầu tới thương xót khoan dung, mặt khác, Long Khởi quan có tiên nhân, có lẽ có thể được hắn phù hộ. Giang sơn xã tắc không phải Khương Trường Sinh nên lo lắng, Long Khởi quan không có gặp trở ngại liền tốt, tháng ngày trong đình viện vẫn tiếp tục bình thản như cũ.
Một ngày này.
Khương Trường Sinh mở to mắt, biểu lộ trở nên ý vị sâu xa.
Cùng lúc đó, cửa thành phía Tây Kinh Thành.
Biển người mịt mờ, xếp hàng vào thành, trong đó có một thư sinh cõng bọc hành lý đi theo sau lưng một lão giả, tướng mạo hắn trắng nõn, dáng vẻ đường đường, một bên tiến lên, một bên nhìn xung quanh.
- Sư phụ, Kinh Thành này chính là không giống nhau, quá khí phái, chỉ là tường thành này, các quận ở Ngụy châu cũng không có một thành nào có thể so sánh cùng.
Thư sinh cảm khái nói, lão giả trước mặt hắn thân mang áo bào xanh, tóc trắng buộc ở sau đầu, tay phải cầm theo một thanh kiếm.
Lão giả áo bào xanh trả lời:
- Kinh thanh Đại Cảnh xác thực không phải tầm thường. -
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Long Khởi sơn phương xa, Võ Phong, ánh mắt đầy lạnh lùng.
Thời gian trôi qua nửa canh giờ, hai sư đồ phương mới thành công vào thành.
Thư sinh cực kỳ hưng phấn, hỏi:
- Sư phụ, chúng ta trước tìm nơi ở à, hay là trực tiếp đi Long Khởi quan?
Lão giả áo bào xanh nói:
- Sắc trời còn sớm, tùy tiện mua chút đồ ăn liền lên Long Khởi quan đi.
- Tốt tốt tốt, cũng không biết có thể thấy phong thái của Đạo Tổ hay không.
Hai sư đồ nói xong đi vào một cửa hàng bánh bao, mua hai lồng bánh bao, một bên ăn, một bên đi về phía Long Khởi quan.
Thư sinh nhét bánh đến quai hàm phình to, tò mò hỏi:
- Sư phụ, ngài còn không có nói cho ta biết vì sao ngài muốn lên Long Khởi quan đây?
Hai người chỉ quen biết ba tháng, đó là trong rừng núi tuyết lớn che trời, thư sinh kém chút chết cóng, vận khí luôn luôn cực tốt để hắn gặp được lão giả áo bào xanh, tránh thoát một kiếp, sau này hắn trong lúc vô tình phát hiện lão giả áo bào xanh có võ công rất cao, liền quấn lấy bái sư, quấy rầy đòi hỏi, cuối cùng bái sư thành công.
- Ngài sẽ không khiêu chiến đạo tổ đó chứ? Nghe nói chỉ có thần nhân mới có tư cách khiêu chiến đạo tổ thôi.
Thư sinh líu lo không ngừng nói, căn bản không cho lão giả áo bào xanh chen miệng vào.
Lão giả áo bào xanh đã thành thói quen bệnh nhiều chuyện của hắn, cũng không hề tức giận.
Hai người một đường đi vào cửa thành Bắc, sau khi ra khỏi thành đã trực tiếp lên Võ Phong, bây giờ cửa thành Bắc đã trở thành lối đi chuyên môn để tiến vào Võ Phong, thương nhân cùng bách tính không được từ cửa thành Bắc vào thành, trừ phi là theo Long Khởi quan xuống tới.
Đạp vào bậc thang đi lên Võ Phong, trên núi vẫn là tuyết trắng mênh mang, còn chưa hoàn toàn tan rã, trên đường núi tràn đầy bóng người, thư sinh ngẩng đầu nhìn lại, căn bản không nhìn thấy phần cuối.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất