Chương 250: Thần thông hô phong hoán vũ (1)
Vẻ mặt Thanh Tùng Tử lạnh lùng, kiếm ý đi đến đỉnh phong trước nay chưa có, hắn không sợ tiêu hao khí huyết, thề phải phát ra một kiếm mạnh nhất, không thẹn mình tập võ cả đời.
- Kiếm này! Tên là Khai Thiên!
Thanh Tùng Tử hét lớn một tiếng, vang vọng ở giữa đất trời, một tay hắn run kiếm, tay hắn vặn vẹo, lưỡi kiếm xoay chuyển, từ trước đến sau lượn một vòng, lại từ dưới lên trên trảm tới.
Oanh!
Gió lốc tuyết bay quanh thân nổ tung, một đạo kiếm khí trảm ra, dùng tốc độ cực nhanh đánh trúng Khương Trường Sinh.
Đạo kiếm khí này ít nhất dài hơn năm mươi trượng, thậm chí không giống như kiếm khí, càng giống như kiếm cương, đánh xơ xác tuyết bay giữa thiên địa, hóa thành khí nóng tiêu tán.
Một kiếm này quá nhanh!.
Nhanh đến tất cả mọi người thấy không rõ, bao gồm cả Thần Tâm cảnh là Lăng Tiêu đều không thể dùng mắt trần nắm bắt.
Thanh Tùng Tử định thần nhìn lại, không khỏi động dung.
Chỉ thấy Khương Trường Sinh vẫn như cũ đứng ở trên mây, lông tóc không hư hại, thậm chí ngay cả y bào cũng không có nếp uốn, cả người vẫn như cũ mây trôi nước chảy.
- Tới phiên ta!
Khương Trường Sinh nâng tay phải lên, đưa ngón trỏ ra, bắn ra một đạo kình khí, dùng một chiêu còn nhanh hơn ca kiếm chiêu Khai Thiên vừa rồi.
Phốc lần!
Lồng ngực Thanh Tùng Tử bị đánh xuyên, một thân khí thế không còn sót lại chút gì, hắn trừng to mắt, mặt lộ vẻ sợ hãi.
- Sư phụ!
Thư sinh khẩn trương hô to, những người khác không có để ý hắn, tất cả đều nhìn về Thanh Tùng Tử.
Thanh Tùng Tử run rẩy toàn thân, máu tươi ngăn không trào ra từ trong miệng, chân khí trong cơ thể hắn đã bị đánh tan, ngay cả gân cốt cũng theo đó đứt từng khúc, chỉ ra một chỉ, hắn liền bại.
Hắn cắn răng hỏi:
- Đây là cái gì..... Tuyệt học?
Khương Trường Sinh trả lời:
- Trần gia Khí Chỉ.
Giọng nói của hai người to rõ quanh quẩn giữa hai ngọn núi.
Thanh Tùng Tử phun ra một ngụm máu, sau đó rơi xuống phía dưới, Khương Trường Sinh vung tay áo, tạo ra một cơn gió mát, trợ Thanh Tùng Tử rơi ở trước sơn môn, thư sinh lập tức chạy tới.
- Tiễn hắn vào mộ anh hùng.
Khương Trường Sinh vứt xuống câu nói này liền quay người rời khỏi, cấp tốc tan biến trong Long Khởi sơn mây mù vờn quanh.
Lăng Tiêu lấy lại tinh thần, lập tức kêu ra mấy tên đệ tử.
Trở lại trong viện, Khương Trường Sinh một lần nữa ngồi ở trước dược đỉnh, hắn nhếch miệng lên, lúc Thanh Tùng Tử và thư sinh nói chuyện đều bị hắn nghe thấy được, biết được hai người không có liên hệ máu mủ, mới quen biết mấy tháng, vậy hắn không có chút cố kỵ.
Có người chịu chết, sao hắn lại từ chối?
Bạch Kỳ cảm khái nói:
- Cái gì Trần gia Khí Chỉ, võ học chó má gì, may mắn được ngài thi triển thành tuyệt học, Trần Lễ thất phu kia nếu còn ở đây, khẳng định là miệng đều cười đến lệch.
Khương Trường Sinh cho vào trong đống lửa thêm một khối than, nói:
- Hi vọng hắn sẽ cười.
Một lát sau.
【 Càn Vũ năm ba mươi chín, Kiếm tông Thanh Tùng Tử sắp đến đại nạn, đến đây khiêu chiến ngươi, muốn an táng vào mộ anh hùng, ngươi thành công sinh tồn sau khi tiếp nhận khiêu chiến của hắn hạ, vượt qua một trận sát họa, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng - pháp bảo Kim Lân ngọc diệp 】 .
Lại tới!
Ba mảnh Kim Lân ngọc diệp.
Khương Trường Sinh âm thầm cảm khái, tâm tình của hắn vui vẻ, móc ra mảnh Kim Lân ngọc diệp này, bắt đầu luyện hóa cấm chế.
Một mực đến ban đêm đến, Khương Trường Sinh luyện hóa nhận chủ, sau đó thu vào trong tay áo.
- Sau này chẳng phải có thể trợ giúp ba khu chiến trường?
Khương Trường Sinh âm thầm nghĩ tới, Trần lão nhi à, ngươi thật có phúc.
Hắn chú ý tới thư sinh cũng không có xuống núi, mà vào ở Long Khởi quan, phí ăn ở tại Long Khởi quan không rẻ, khách hành hương có thể ngủ lại đều là người đại phú đại quý.
Thư sinh muốn cầu kiến Khương Trường Sinh, nhưng lại không dám đưa ra yêu cầu, đang ở trong phòng phát sầu.
Mặt trăng lặn mặt trời mọc.
Hôm sau trời vừa sáng, thư sinh sớm rời giường rửa mặt, kết quả nghe được tiếng đập cửa, hắn mở cửa phòng, phát hiện là một lão đạo sĩ, chính là Vạn Lý.
Ánh mắt Vạn Lý đầy cổ quái, nói:
- Đạo Tổ muốn gặp ngươi, đi thôi. -
Đạo Tổ?
Thư sinh lập tức xúc động, lập tức gật đầu, để Vạn Lý dẫn đường.
Thời gian một nén nhang sau, bọn hắn đi vào trước đình viện của Khương Trường Sinh, Vạn Lý yên lặng lui ra. Thư sinh quay đầu, nhìn về phía bóng lưng của hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn một mình đi vào trong đình viện, hắn nhìn thấy một nữ tử mỹ mạo, lãnh diễm đang thêu hoa, nhìn thấy một nam tử anh vũ bất phàm đang tĩnh tọa, trên hai chân có đặt một thanh thần binh vô cùng khoa trương.
Hắn lại nhìn thấy một tôn dược đỉnh, người đỉnh trước chính là Đạo Tổ, còn Yêu Lang ở bên cạnh bị hắn nhận là chó giữ nhà, không có để ý.
Hắn kích động bước nhanh tiến lên, đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, cung kính hành lễ, nói:
- Tại hạ Trần Vũ Lô, người Ngụy châu, hôm nay có thể thấy mặt Đạo Tổ, thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Hắn nỗ lực khắc chế tâm tình của mình.
Khương Trường Sinh nhìn về phía hắn, mặt lộ vẻ mỉm cười, ra hiệu hắn ngồi xuống ngay tại chỗ, hắn lập tức ngồi xuống.
- Ta giết sư phụ ngươi, ngươi không trách cứ ta chứ?
Khương Trường Sinh cười hỏi.
Trần Vũ Lô vội vàng lắc đầu nói:
- Như thế nào trách cứ, đó là lão nhân gia ông ta tự mình yêu cầu, ngài có thể để cho ông ấy vào mộ anh hùng đã hết sức nể tình.
Hắn thấy, Thanh Tùng Tử bị Đạo Tổ dùng một chỉ giết chết, thực lực sai biệt cách xa, Đạo Tổ hoàn toàn có khả năng từ chối an táng Thanh Tùng Tử vào mộ anh hùng.