Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 249: Thời gian thắm thoát thôi đưa, người xưa trở lại

Chương 249: Thời gian thắm thoát thôi đưa, người xưa trở lại
- Không hổ là Thánh địa Đại Cảnh, thật đại khí.
Thư sinh tán thán, khi nói chuyện, lại ăn một cái bánh bao.
Hai sư đồ theo khách hành hương như một con rồng dài lên núi, thời gian từ từ trôi qua.
Sau hai canh giờ, hai người cuối cùng lên núi.
Thư sinh há mồm thở dốc, nói:
- Sư phụ, tối nay có muốn ở lại ngay tại Long Khởi quan hay không, đồ nhi đầy đủ tiền tài.
Gia cảnh của hắn giàu có, mặc dù trên đường bị cướp sạch qua một lần, hắn còn ẩn giấu ngân phiếu dưới đế giày.
Lão giả áo bào xanh bỏ qua thư sinh, từ trong ngực lấy ra một bản bí tịch, ném cho thư sinh, sau đó không để ý biểu lộ kinh ngạc trên mặt hắn, tiến lên hai bước, đứng ở trước sơn môn, cao giọng quát:
- Tại hạ Kiếm tông Thanh Tùng Tử, không ngại xa xôi mấy vạn dặm đến đây khiêu chiến đạo tổ, sau khi chết nguyện vào mộ anh hùng.
Thư sinh nghe xong, lập tức ngây người.
Hắn nghĩ tới lão giả áo bào xanh có khả năng tới khiêu chiến đạo tổ, nhưng lại cảm thấy không thực tế, không phải tùy tiện loại người gì cũng có tư cách khiêu chiến đạo tổ.
Lão giả áo bào xanh quát lớn một tiếng, vang vọng giữa hai ngọn núi, chấn động đến tất cả mọi người xung quanh nhìn về phía hắn, cỗ khí thế này rõ ràng cũng không phải là võ giả tầm thường.
Kiếm tông?
Thanh Tùng Tử?.
Thư sinh chưa nghe nói qua hai cái tên này, nhưng luôn cảm giác rất lợi hại.
Số lượng lớn đệ tử tuôn ra từ bên trong Long Khởi quan, không ít đệ tử thậm chí vọt tới từ trên mái hiên bay, hiển thị rõ phong thái Thánh địa võ đạo.
Lăng Tiêu đi ra từ trong hàng đệ tử, đánh giá Thanh Tùng Tử, hỏi:
- Dưới kia có phải là Thần nhân, nếu như không phải Thần Nhân cảnh giới, vậy thì lui ra đi.
Thanh Tùng Tử bình tĩnh nói:
- Tại hạ chính là Thần nhân, sẽ không bôi nhọ uy danh mộ anh hùng.
Vừa dứt lời, nhóm khách hành hương nghị luận ầm ĩ, thư sinh kích động lên.
Thật đúng là Thần nhân.
Nụ cười của thư sinh đột nhiên ngưng kết, hắn lúc này mới cảm nhận mùi vị của sự sống bao nhiêu lâu, sư phụ hắn lại đang muốn chết.
Võ lâm cao thủ hiện nay còn dám tới khiêu chiến đạo tổ, cơ hồ đều là sắp đến đại nạn, muốn trước khi chết lưu lại uy danh, mà mộ anh hùng chính là kết cục tốt nhất, bao nhiêu cao thủ tuyệt thế táng thân ở trong mộ anh hùng, hơn mười năm đi qua, tên mộ anh hùng đã lan xa thiên hạ, trở thành nơi quy tụ mà không ít võ giả hướng tới.
Thư sinh vội vàng tiến lên, khuyên can nói:
- Sư phụ, hà tất nghĩ quẩn?
Vẻ mặt Thanh Tùng Tử không chút thay đổi nói:
- Ta chuyến này đến chính là vì việc này, vi sư đã không còn có thể sống mấy năm, ngươi lui ra sau đi, miễn cho đả thương ngươi.
Ngay khi Lăng Tiêu lưỡng lự muốn đi thỉnh Khương Trường Sinh hay không, đám người vang lên tiếng kinh hô, chỉ thấy một người đang bay tới từ hướng Long Khởi sơn, chính là Khương Trường đang Sinh đằng vân giá vũ mà đến.
Hay cho một tác phong tiên nhân, rất tiêu sái.
Thư sinh bị kinh diễm, rất nhiều khách hành hương lần đầu tiên nhìn thấy Đạo Tổ cũng giống như thế.
Khương Trường Sinh ngừng trên không trung, nói:
- Đi lên chiến một trận đi, để tránh thương tổn tới người ngoài.
Thanh Tùng Tử lăng không dậm chân bay lên, thể hiện ra phong thái Thần nhân, từng bước lên trời.
Khương Trường Sinh lườm thư sinh một cái, vừa hay đối mặt với ánh mắt của thư sinh.
Trái tim thư sinh đập nhanh hơn, hắn nhìn thấy cái gì?
Đạo Tổ đang cười với hắn?
Là ảo giác sao?
Thư sinh vô ý thức nhìn về phía sau lưng, lúc quay đầu lại, Khương Trường Sinh cùng Thanh Tùng Tử đã bay tới không trung, đối mặt dưới con mắt mọi người.
Thanh Tùng Tử rút kiếm, kiếm quang lấp lánh giữa hai ngọn núi, hắn nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, nói:
- Đạo Tổ thật sự rất có phong thái, tại hạ mặc cảm, nhưng trận chiến ngày hôm nay, tại hạ sẽ hiện ra tuyệt học của Kiếm tông, nhìn một chút có thể kiên trì mấy chiêu dưới tay Đạo Tổ.
Khương Trường Sinh nhẹ giọng cười nói:
- Cố nhân đang nhìn, ta đây cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, thể hiện ra tuyệt học mạnh nhất của ngươi đi.
Khương Trường Sinh đối mặt Thanh Tùng Tử, trong lòng tràn ngập cảm khái.
Thời gian thật nhanh.
Thoáng chớp mắt, mười tám năm đã trôi qua.
Trần Lễ đầu thai chuyển thế đều đã lớn lên, có lẽ là Khương Trường Sinh ảo giác, cảm giác cho hắn thấy tướng mạo kiếp này của đối phương giống kiếp trước đến mấy phần.
Áo bào Thanh Tùng Tử bay phất phới, một cỗ khí thế vô hình bùng nổ, cắt ngang suy nghĩ của Khương Trường Sinh.
Khí thế người này cũng không phải đơn thuần là chân khí, có một loại lực lượng phiếu miểu chất chứa ở trong đó.
Khương Trường Sinh suy nghĩ năm ngoái tru diệt cường giả Kim Thân cảnh Tiêu Nguyệt Như, nữ nhân kia cũng có lực lượng tương tự, chẳng lẽ cái này là kiếm ý của kiếm khách?
Thanh Tùng Tử nhấc kiếm, kiếm chỉ Khương Trường Sinh, trong chốc lát, sóng gió cuốn lên, dùng hắn làm trung tâm, cấp tốc lớn mạnh, tuyết đọng ở bên hai ngọn núi bị cuốn bay tới, thanh thế càng ngày càng to lớn.
Khương Trường Sinh không có vội vã ra tay, chờ đợi Thanh Tùng Tử thi triển ra tuyệt học mạnh nhất.
Cũng chính là hai người không oán không cừu, nếu là báo thù, cũng sẽ không cho Thanh Tùng Tử cơ hội súc thế, dĩ nhiên, Thanh Tùng Tử cũng sẽ không như vậy, sẽ chỉ lấy chiêu số trước đối địch.
Hô hô hô…
Tuyết trắng vờn quanh vòi rồng sinh ra trên bầu trời, khiến cho giữa hai ngọn núi giống như nghênh đón bão tuyết, tuyết bay tràn ngập, khách hành hương, các đệ tử nhìn thấy mà khẩn trương.
Thanh thế như vậy, mạnh mẽ hơn nhiều so với những người khiêu chiến trước kia.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất