Chương 252: Thầy trò thật lòng trao đổi
Khương Trường Sinh cấp tốc suy nghĩ kỹ các biện pháp lợi dụng Tà Tôn.
Đầu tiên, không thể để cho Tà Tôn tùy ý làm bậy tại Đại Cảnh, lúc Tà Tôn vào Đại Cảnh bắt đầu đả thương người hẳn là đến thời điểm bắt lại hắn, bức bách Tà Tôn đi vương triều đối địch với Đại Cảnh mà hút công lực của người khác, chờ hắn mạnh mẽ, trở về tiếp tục khiêu chiến, tuần hoàn qua lại.
Đã có thể làm cho Tà Tôn giúp Đại Cảnh suy yếu kẻ địch, lại có thể không ngừng cung cấp sinh tồn ban thưởng cho mình.
Khương Trường Sinh càng nghĩ càng cảm thấy có thể làm được.
Ngọc Nghiên Dật rầu rĩ nói:
- Tà Tôn mỗi ngày đều đang thay đổi mạnh, chỉ cần hắn đủ mạnh, tất nhiên sẽ để mắt tới ngài, nghe nói một Kim Thân Quy Khư sơn trang đã bị hắn hút hết công lực, triệt để biến thành phế nhân, Quy Khư sơn trang có thể là một trong tam phương triều tông bên trên, Tà Tôn quả nhiên to gan lớn mật, bây giờ tam phương triều tông bên trên đều đang đuổi giết hắn.
Khương Tiển tò mò hỏi:
- Tà Tôn kia bây giờ là cảnh giới gì? Kim Thân sao? Hay đã vượt qua Kim Thân cảnh?
Hắn một mực rất tò mò phía trên Kim Thân cảnh là cảnh giới gì, nhưng Khương Trường Sinh biểu thị cũng không biết, hắn biết sư tổ đang giả bộ, cho nên chỉ có thể nhân cơ hội này hỏi Ngọc Nghiên Dật.
Ngọc Nghiên Dật nhìn về phía hắn, nói:
- Ta cũng không rõ ràng, nghe đồn Kim Thân cảnh cũng không phải là điểm cuối cùng của võ đạo, nhưng lại hướng lên là cảnh giới gì, Phù Nguyệt thế gia cũng không rõ ràng, có lẽ đám lão quái tam phương triều tông bên trên sẽ biết được.
Khương Tiển thất vọng.
Ngọc Nghiên Dật một lần nữa nhìn về phía Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:
- Người còn chưa đến, không cần lo lắng, đa tạ nhắc nhở của ngươi, lúc đối mặt hắn, ta sẽ không chủ quan.
Ngọc Nghiên Dật lộ ra nụ cười, nàng tới chính là vì nhắc nhở cho Khương Trường Sinh, hi vọng dẫn tới hắn coi trọng.
Dù sao hắn là Đạo Tổ danh chấn thiên hạ, nàng lo lắng hắn khinh thường người trong thiên hạ.
Nàng lại đợi trong chốc lát, sau đó lưu luyến không rời rời khỏi.
Khương Tiển bị nàng miêu tả thiên hạ hấp dẫn, hắn biết thiên hạ rất lớn, không ngờ to lớn như thế, Đại Cảnh cũng không phải là khí vận chi triều mạnh nhất, cũng không phải vương triều có cương thổ lớn nhất, võ đạo cao thủ càng nhiều vô số kể.
Khương Trường Sinh cũng không có suy nghĩ nhiều , chờ Tà Tôn tới lại nói.
Màn đêm buông xuống, Khương Trường Sinh chui vào hoàng cung, tìm tới Khương Tử Ngọc, nói chuyện Trần Lễ chuyện cho Khương Tử Ngọc, cũng nói địa chỉ, không cầu để Trần Lễ làm đại quan, ít nhất có thể làm cho hắn bước vào cánh cửa.
Đối với chút chuyện nhỏ này, Khương Tử Ngọc tự nhiên đồng ý.
Bất quá hắn rất tò mò vị Trần Lễ này là ai, không ngờ lại để Khương Trường Sinh tự mình đến đây, hắn quyết định ngày mai tự mình triệu kiến Trần Lễ nhìn một chút.
Rừng núi hoang vắng, trong vòng phương viên vùng núi mười mấy dặm khắp nơi đều là hố, vết nứt, cây cối ngã quỵ, bụi đất tung bay, thậm chí có mấy ngọn núi nhỏ bị chém thành hai khúc.
Khương La đứng ở một chỗ trên đỉnh núi, xa xa nhìn hai bóng người trên bầu trời.
Một người là sư phụ của hắn, nam tử tóc trắng, chính là Tà Tôn để võ lâm thiên hạ sợ hãi.
Một người khác thì là cẩm y nam tử tự xưng Thiên Mệnh, vẫn như cũ mang theo mũ tơi, thập phần thần bí.
Tay phải Tà Tôn ngưng tụ chân khí, tựa như huyết diễm đang thiêu đốt, mặt hắn lộ ra nụ cười khinh miệt, nói:
- Đường đường là Thiên Mệnh Mệnh Tôn, chỉ có thực lực như vậy à, xem ra Thiên Tôn cũng chẳng mạnh đến đâu, chỉ bằng vào thực lực của các ngươi cũng dám tự xưng Thiên Mệnh, mưu toan chủ đạo vương triều thiên hạ, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Cẩm y nam tử không có lộ ra diện mạo, nhưng theo lồng ngực hắn chập trùng cùng tay phải run rẩy đến xem, trận chiến này hắn không có chiếm được tiện nghi.
- Không hổ là thiên tài Hiển Thánh động thiên, đáng tiếc, ngươi mạnh hơn, cũng không phải thiên hạ đệ nhất, ngay cả năm vị trí đầu thiên hạ đều không phải.
Cẩm y nam tử lạnh lùng nói.
Tà Tôn chậm rãi tới gần hắn, cười khẩy nói:
- Đều không phải thì lại như thế nào, đủ để giết ngươi là được.
Cẩm y nam tử đột nhiên quay người, hóa thành mấy chục đạo tàn ảnh, nhanh chóng phân tán theo các phương hướng khác biệt, tốc độ cực nhanh.
Tà Tôn nhíu mày, cũng không có đuổi theo, mà là quay người rơi vào trước mặt Khương La.
Khương La hỏi:
- Sư phụ, ngài làm sao không đuổi giết hắn? Chẳng lẽ nhìn không thấu chân thân hắn ở đâu?
Tà Tôn nói:
- Thân pháp người này xác thực quỷ bí, mặt khác, hắn chạy về phía Đại Cảnh, mạnh mẽ đuổi theo thì không ổn.
Khương La nói:
- Đi Đại Cảnh lại như thế nào, ta chính là hoàng tử Đại Cảnh, đó là địa bàn của ta.
Nói ra, hắn đã lớn như vậy, còn không biết Đại Cảnh là phong cảnh gì, bất quá Tứ Hải hiền thánh có nói qua, hắn hiện ra cái bớt giữa mi tâm đi tới Kinh Thành, tự có người tới đón hắn vào cung.
Tà Tôn vẫn như cũ cau mày, nói:
- Không thích hợp, hắn tựa hồ cố ý nghĩ dẫn ta đi Đại Cảnh, có lẽ có quan hệ đến cuộc chiến Cảnh Hoang gần đây, nếu ta trong hấp thu công lực võ giả của Đại Cảnh, thế công của Đại Cảnh nhất định chịu ảnh hưởng, nếu như ngay cả Đạo Tổ cũng bởi vậy ra tay, nói không chừng đại chiến của hai triều sẽ ngừng, mà lại....
- Mà lại cái gì?
Khương La truy vấn.
Tà Tôn nói:
- Đạo Tổ rất mạnh, không thể khinh thường, vi sư thậm chí cảm thấy hiện tại tuyệt không phải đối thủ của hắn.