Chương 253: Hiển Thánh động thiên biến.
- Làm sao có thể, sư phụ, ngài đã có hơn ngàn năm công lực nha!
- Tuy vi sư có hơn ngàn năm công lực, nhưng cũng không thể dễ dàng tru diệt Đông Phương Trác, chớ nói chi di chuyển núi cao ngàn trượng, dù chưa kiến thức được cảnh Đạo Tổ dời núi, nhưng thiên hạ đều đang đồn, vạn nhất là thật thì sao, mặc dù phụ thân ngươi là đồ đệ của Đạo Tổ, hắn chưa chắc sẽ xem ở trên mặt của ngươi buông tha vi sư, vi sư không thể khinh thường, chúng ta vẫn nên lách qua Đại Cảnh, một đường xuôi nam, thừa biển mà đi.
Tà Tôn nghiêm túc nói, Đại Cảnh cho hắn một loại cảm giác mãnh liệt bất an, hắn không muốn mạo hiểm.
Hắn sáng tạo ra thần công như thế, nên làm gì chắc đó, mà không phải chỉ vì cái trước mắt.
Khương La hoang mang hỏi:
- Ngài không thu long mạch nữa à?
Tà Tôn lắc đầu nói:
- Tự nhiên là muốn thu, nhưng Đại Cảnh chính là cố thổ của ngươi, ngươi lại là hoàng tử, sao vi sư có thể hại giang sơn nhà ngươi, vi sư chuẩn bị mang ngươi đi tới hải ngoại, đợi vi sư vượt qua Kim Thân cảnh, giúp ngươi đi đến Kim Thân cảnh, hai thầy trò chúng ta trở lại, mảnh thiên hạ này sắp kịch biến, lúc trước tuyết lớn chính là dấu hiệu, trước rời khỏi thì tốt hơn.
Khương La gật đầu, sau đó hỏi:
- Tuyết lớn là dấu hiệu gì?
Tà Tôn quay người, nhìn về phương bắc, ngữ khí phức tạp nói:
- Hiển Thánh động thiên phải đổi.
Khương La nhíu mày, nghe được bốn chữ Hiển Thánh động thiên, hắn cực kỳ khó chịu.
Càn Vũ năm bốn mươi, điều chỉnh sau nửa năm, lại vượt qua một mùa đông, sau khi xác định sẽ không còn có bạo tuyết, hoàng đế hạ lệnh cho Từ Thiên Cơ đang ở Đông Lâm, để hắn phát động thế công, hùng nuốt cương thổ Đại Hoang.
Trong nửa năm, hoàng đế lại phái đi rất nhiều võ lâm cao thủ, ngay cả dự bị Thiên Sách quân quân cũng bị phái đi, bốn mươi chín châu đều có quan lại bị điều đi Đông Lâm, bất cứ lúc nào chuẩn bị tiếp quản Đại Hoang vương triều.
Không nuốt Đại Hoang, hoàng đế thề không bỏ qua, từ triều đình quan lại, cho tới bách tính, đều có thể cảm nhận được vị hoàng đế này quyết tâm.
Nhưng lúc này, lại có lời đồn không thích hợp vang lên.
Có tiếng người bảo tuyết tai trước đó chính là trời xanh đang khuyên bảo hoàng đế, mong Đại Cảnh dừng lại chiến qua, âm thanh như vậy càng ngày càng nhiều, năm ngoái tuyết tai chết quá nhiều người, rất nhiều bách tính đều kìm nén oán khí, không chỗ phát tiết, bọn hắn quên đi cuộc sống bây giờ vượt xa mấy chục năm trước, bọn hắn chỉ biết hiện tại bọn hắn chịu khổ, dù sao cũng phải tìm người phát tiết.
Khi Khương Tử Ngọc nhận được tin tức Thiên Hạ ti trình lên báo về ngôn luận các nơi, hắn khịt mũi coi thường, khẽ nói:
- Nếu như trẫm không chinh chiến các triều, để triều khác kính dâng cho Đại Cảnh, ngu dân các ngươi há có thể có may mắn như hôm nay, nếu không phải Đại Cảnh chinh chiến, Đại Cảnh sớm bị vong triều tại mấy chục năm trước, thậm chí diệt chủng, kia sẽ chết bao nhiêu người?
Khương Tú nói:
- Phụ hoàng, có phải có người khác cố ý kích động hay không, như vậy ngôn luận có lợi nhất cho Đại Hoang.
Khương Tử Ngọc thờ ơ, nói:
- Truyền lệnh xuống, phàm là người tụ chúng kích động ngôn luận lần này, chém tất cả, nếu xưng trẫm là Bạo Quân, Đế Vương thích giết chóc, kia trẫm sẽ để bọn hắn cảm thụ một chút.
Khương Tú muốn nói lại thôi.
Thừa tướng tam tỉnh hai mặt nhìn nhau, đều không dám phản bác Khương Tử Ngọc.
Bây giờ uy vọng của Khương Tử Ngọc thật sự quá lớn, trên triều đình không có một đại thần dám làm hắn tức giận.
Hoàng quyền Khương gia cho tới bây giờ đều rất bá đạo.
Thánh ý truyền đi rất nhanh, ngắn ngủi ba tháng, bốn mươi chín châu đều tiếp thu được, trong lúc nhất thời, các châu thần hồn nát thần tính.
Một bên khác, ngoài tám vạn dặm, Đại Cảnh lần nữa mở ra thế công đối với Đại Hoang, Đại Hoang mất đi ba tôn thần nhân không ngừng lui giữ, thành trì liên tục luân hãm.
Long Khởi quan, trong đình viện.
Khương Trường Sinh thu tay lại, Bình An ngồi ở trước mặt hắn, cười khúc khích.
Tóc Bình An cũng đã có chút hoa râm, nhưng tướng mạo không thấy già chút nào.
- Qua một tháng nữa, hẳn là có thể khỏi hẳn.
Khương Trường Sinh mở miệng nói, nghe vậy, Khương Tử Ngọc thở dài một hơi.
Đánh với Kim Thân cảnh một trận, kém chút để Bình An chết trận, sau khi đưa trở lại kinh thành, Khương Tử Ngọc hiệu triệu Đại Cảnh y sư tốt nhất trị liệu, nhưng hắn không yên lòng, cho nên mang theo Bình An đến đây, để Khương Trường Sinh kiểm tra.
Khương Trường Sinh nói theo:
- Đi qua thương thế lần này, một chút huyệt đạo của hắn ngược lại bị mở ra, sau này sẽ mạnh hơn, cũng tính nhân họa đắc phúc.
Trong lòng của hắn cảm khái.
Thật là một quái vật.
Khương Tiển chính là hắn tự mình cải tạo, lại có khí vận tương trợ, Bình An khác biệt, toàn bằng thiên phú thân thể, bây giờ đã là Thần nhân, nếu hắn còn có thể tiến bộ, Kim Thân có lẽ không phải hy vọng xa vời.
Anh mắt Khương Tử Ngọc sáng lên, hỏi:
- Vậy hắn có hi vọng chứng được Kim Thân cảnh hay không?
Hắn mong muốn cường giả Kim Thân cảnh.
Có cường giả Kim Thân cảnh, triều tông đều phải cúi đầu.
Khương Trường Sinh gật đầu, nói:
- Thành tựu Kim Thân cảnh, cần thời gian, cần cơ duyên.
Khương Tử Ngọc lộ ra nụ cười, đưa thay sờ sờ đầu Bình An, Bình An nhìn hắn nhếch miệng cười một tiếng.
Một lát sau, Khương Tử Ngọc mang theo Bình An rời khỏi.
Khương Tiển một mặt không bỏ, cảm khái nói:
- Thật muốn chiến một trận cùng hắn.
Bình An nhìn thấy Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao của hắn, nhất thời cảm thấy hứng thú, nhặt lên chơi đùa, không chút lao lực, thậm chí khiến người ta cảm thấy Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao rất nhẹ.