Chương 271: Bốn trăm năm chi kiếm đạo, thiên địa chi kiếm (1)
Khương Tú yên lặng.
Lòng hắn đầy mâu thuẫn, một phương diện vừa hy vọng Khương Tử Ngọc sống được lâu, một phương diện lại lo lắng cho mình sống không lâu bằng Khương Tử Ngọc.
- Chớ suy nghĩ quá nhiều, nhất thống thiên hạ tuy khó, nhưng Khương gia có thể đời đời truyền thừa ý chí, noi gương liệt tổ liệt tông, cuối cùng sẽ có một ngày có thể nhất thống thiên hạ, khai sáng lịch sử khơi dòng, trẫm cũng đã nghĩ thông suốt, trẫm không còn kịp rồi, về sau dựa vào các ngươi.
Khương Tử Ngọc cười nói, hắn đã sáu mươi sáu tuổi, xem như trường mệnh bên trong Đế Vương, dù sao hắn là ngày ngày đều vất vả.
Khương Tú trịnh trọng nói:
- Nhi thần hiểu rõ, chắc chắn sẽ truyền thừa tiếp ý chí của phụ hoàng.
Khương Tử Ngọc thả ra hoa quả trong tay, phủi tay, nói:
- Hôm nay trẫm nói cho ngươi một chuyện tuyệt mật của Khương gia, ngươi nhớ kỹ, về sau sẽ nói cho thái tử đời tiếp theo, đời đời truyền xuống, để hậu thế Khương gia đều phải biết được việc này, nhưng cũng không thể lan truyền ra ngoài, chỉ có thể do hoàng đế Khương gia biết được.
Khương Tú nghe xong, lúc này tò mò, vội vàng gật đầu.
Khương Tử Ngọc bắt đầu kể lại thời gian Đại Cảnh lập quốc, nghe nói vị Thái Tử thứ nhất của Đại Cảnh bị đánh tráo, sắc mặt Khương Tú biến hóa, suy đoán trong lòng của hắn được xác minh, nhưng hắn vẫn thành thành thật thật nghe tiếp.
Một lúc lâu sau.
Cả người Khương Tú rơi vào trong hoảng hốt, hắn mặc dù đoán được sư tổ thật ra là gia gia của hắn, nhưng không nghĩ tới chuyện ở trong đó khúc chiết như thế.
Bình An sư bá cũng là người hoàng thất Khương gia.
- Cảnh giới võ đạo của gia gia ngươi cao đến khó có thể tưởng tượng, tuổi thọ của người tất nhiên sẽ thật dài, bí mật này nếu đời đời truyền thừa tiếp, có lẽ có một ngày giang sơn Đại Cảnh mưa gió phiêu linh, nội loạn bốn phía, hậu nhân có thể dựa vào nó tìm tới gia gia ngươi, ngăn lại cơn sóng dữ cho Đại Cảnh.
Khương Tử Ngọc nhìn chằm chằm phương xa, bình tĩnh nói.
Khương Tú nắm chặt hai tay trong tay áo, trịnh trọng gật đầu, nói:
- Nhi thần chắc chắn một mực ghi nhớ, tuyệt sẽ không để bí mật này bị gián đoạn.
Hai cha con rất rõ ràng, Khương Trường Sinh không thích danh, không cầu lợi, một lòng tập võ, hàng năm không hạ sơn, tác phong như thế, làm sao có thể chiếu cố con cháu Khương gia đời đời, sau khi bối phận kéo dài ra, nếu tử tôn Khương gia không còn ỷ lại Khương Trường Sinh, Khương Trường Sinh bởi vậy sẽ nhạt đi.
Khương Tú bình phục cảm xúc, quay đầu nhìn hướng chân trời.
Biển mây trên trời bị xé mở, thật giống như bị kiếm chặt đứt, để bầu trời một phân thành hai, cực kỳ hùng vĩ.
Kiếm Thần sắp tới.
Ngoài trăm dặm.
Kiếm Thần dậm chân tiến lên, đi theo phía sau là trùng trùng điệp điệp các thanh kiếm, số lượng khó mà ước lượng, như một cái đuôi không có tận cùng.
Phía dưới, người đang ở khắp núi khắp đồng dồn dập ngẩng đầu, có võ giả chạy tới Kinh Thành, có xe ngựa áp giải hàng hóa, tất cả đều bị tình cảnh hùng vĩ như vậy kinh diễm đến.
Phàm là võ giả cầm kiếm đều khống chế không nổi kiếm của mình, từng thanh từng thanh kiếm tự chủ chui ra khỏi vỏ, bay tới không trung, gia nhập vào bên trong bầy kiếm.
Kiếm Thần vẫn như cũ đi tới.
Hắn cách Kinh Thành càng ngày càng gần, cũng không lâu lắm, đám võ giả chờ đợi bên ngoài kinh thành nhìn thấy hắn đi tới từ chân trời, còn có bầy kiếm phía sau hắn, giống như kiếm hà, đại khí bàng bạc.
- Tê - đó chính là Kiếm Thần?
- Thật sự có nhiều kiếm như vậy, làm sao có thể, ngự kiếm chi thuật vốn đã ly kỳ, ngự nhiều kiếm như vậy, một đường đi đến, chân khí của hắn đến khổng lồ ra sao?
- Kiếm ý thật là đáng sợ, kiếm của ta đang động.
- Không hổ là Kiếm Thần, làm đúng như thần, Đạo Tổ gặp được kình địch rồi.
- Ta xem chưa hẳn, Đạo Tổ mạnh bao nhiêu, chúng ta cũng không rõ ràng, đừng quên hôm đó cường giả bí ẩn danh xưng Thiên chi cảnh che khuất bầu trời, còn không phải bị Đạo Tổ dễ dàng đánh tan.
Đám võ giả nghị luận ầm ĩ, theo Kiếm Thần càng ngày càng gần, kiếm của từng người từng người võ giả bay ra vỏ kiếm, chạy tới không trung, hình ảnh rung động như thế, có cao thủ thử đè lại chuôi kiếm, nhưng vô dụng, vẫn bị bắn ra, trong lòng bàn tay đều bị đánh rách tả tơi, rất doạ người.
Nhìn Kiếm Thần phóng qua đỉnh đầu bọn họ, bầy kiếm mênh mông vô tận triệt để hiện ở trước mắt bọn hắn, để trái tim bọn hắn đập nhanh hơn, trợn mắt hốc mồm.
Bọn hắn có thể cảm giác được chân khí trên trời giống như đại dương, chân khí bản thân bọn hắn lộ ra nhỏ bé như một bát nước.
Kiếm Thần đã tới gần Kinh Thành, hắn muốn dọc theo tường thành phía bắc, một đường đi tới Long Khởi quan gần cửa thành Bắc.
Hưu! Hưu! Hưu.....
Trong kinh thành, đếm không hết bội kiếm bắn ra, bay về phía bầy kiếm sau lưng Kiếm Thần, như là mưa kiếm bay lên không, kinh đến vô số võ giả chạy ra khỏi khách sạn, phòng ốc, nghẹn họng trân trối nhìn một màn này.
Người này quả nhiên là Kiếm đạo chi thần.
- Tại hạ nguyện dùng Kiếm đạo mạnh nhất khiêu chiến đạo tổ, thỉnh Đạo Tổ ra tay.
Kiếm Thần mở lời, tiếng nói quanh quẩn thiên địa, thật lâu không dứt.
Khương Tử Ngọc, Khương Tú nhìn một màn này, cũng nhìn mà than thở.
Trong đình viện Ngọc Nghiên Dật, cha nàng là Ngọc Cầm Bồng cũng tới, còn có đệ tử Phù Nguyệt thế gia khác, toàn bộ đều khó tin nhìn Kiếm Thần.
Cảnh giới càng cao, càng có thể cảm nhận được Kiếm Thần khủng bố.