Chương 272: Bốn trăm năm chi kiếm đạo, thiên địa chi kiếm (2)
Ngoại trừ chân khí ra, bọn hắn cảm nhận được kiếm ý, Kiếm Thần dùng kiếm ý thao túng vô số kể kiếm, nhìn như đang tiêu xài chân khí, kì thực là đang vận sức chờ phát động, một khi ra tay, nhất định hủy thiên diệt địa, thậm chí san bằng toàn bộ Kinh Thành.
- Ngươi ra tay đi, chớ thương dân chúng trong thành là được.
Giọng nói bình thản của Khương Trường Sinh vang lên, quanh quẩn không dứt, nếu đối phương trang bức như thế, vậy hắn cũng không thể thua khí thế, để người toàn thành nhìn một chút một trận chiến này.
Kiếm Thần nghe vậy, lúc này dừng bước, hắn nâng tay phải lên, sờ soạng vào sọt kiếm sau lưng, nắm một chuôi kiếm, thuận thế rút ra.
Bang...
Kiếm quang lấp lánh thiên địa, bảo kiếm đã nằm trong tay Kiếm Thần, sau đó buông tay, thanh bảo kiếm này treo lơ lửng ở trước mặt hắn.
Trong ngoài kinh thành, đếm không hết võ giả, bách tính ngước nhìn hắn, đệ tử Long Khởi quan, khách hành hương bên trên Võ Phong cũng đang nhìn, khẩn trương đến cực điểm, khí thế Kiếm Thần vượt xa cao thủ trước kia đến đây khiêu chiến.
Trong đình viện.
Bạch Kỳ nhìn Khương Trường Sinh chuyển động gân cốt, mặt mũi tràn đầy chờ mong.
Khương Tiển đứng ở bên trên tường viện, quay đầu nói:
- Sư tổ, hắn muốn xuất thủ.
Hắn rất gấp, bởi vì Khương Trường Sinh thật sự quá bình tĩnh, nếu bầy kiếm cuồn cuộn kia đánh tới, Long Khởi sơn sẽ bị oanh vỡ.
Khương Trường Sinh nhấc lên Xạ Nhật thần cung, nhảy đến bên cạnh hắn, Bạch Kỳ đi theo đi vào một bên khác của Khương Trường Sinh, bọn hắn sóng vai nhìn về phía Kiếm Thần phương xa.
- Chớ hoảng sợ, cho dù kiếm hắn có mạnh mạnh, tiễn của ta vẫn sắc bén hơn.
Khương Trường Sinh nhẹ giọng cười nói, tay trái hắn nâng Xạ Nhật thần cung, bắt đầu nhắm chuẩn Kiếm Thần.
- Tại hạ tập võ bốn trăm năm, hai trăm năm trước Kiếm đạo đại thành, thành tựu Càn Khôn cảnh, hai trăm năm sau, Kiếm đạo nhập cảnh, lĩnh ngộ ra thiên địa kiếm ý, một kiếm này, nhất định để thiên địa biến sắc, Đạo Tổ, chớ có coi thường kiếm của tại hạ.
- Đây là thiên địa chi kiếm.
Nương theo tiếng Kiếm Thần rơi xuống, hắn đột nhiên đẩy tay phải, bảo kiếm trước mặt bay tới đằng trước, đồng thời cao tốc xoay tròn.
Bầy kiếm sau lưng Kiếm Thần đi theo bùng nổ, vô số bội kiếm, bảo kiếm vòng qua Kiếm Thần, mau chóng đuổi theo, cơ hồ trong nháy mắt, hết thảy kiếm thế ngưng tụ cùng một chỗ, dùng bảo kiếm đang xoay tròn tiến lên làm đỉnh kiếm, kiếm khí khuếch tán, ngưng tụ ra một thanh kiếm ảnh khổng lồ, ngăn cách trời và đất, thế không thể đỡ lao thẳng tới Long Khởi quan.
Lồng ngực của tất cả mọi người giống như bị đánh mạnh một cái, tất cả đều nghẹn họng trân trối nhìn một màn đang diễn ra trước mắt.
Cùng lúc đó.
Long Khởi sơn rung động dữ dỗi, dẫn đến quảng trường phụ cận cùng Võ Phong theo đó rung động, nhưng bách tính, đệ tử Long Khởi quan, khách hành hương đều tưởng rằng kiếm thế Kiếm Thần tạo ra.
Ầm ầm một tiếng.
Long Khởi sơn càng rung độn, Bạch Long giữa sườn núi nhô ra đầu rắn, run lẩy bẩy.
Khương Tiển, Bạch Kỳ khiếp sợ nhìn Khương Trường Sinh, bọn hắn rốt cuộc hiểu rõ hôm đó núi chấn cũng không phải do Khương Trường Sinh duỗi cái lưng mệt mỏi, mà là hắn lúc ấy ở trong phòng kéo cung.
Tay trái Khương Trường Sinh cầm cung, tay phải kéo dây cung, cũng không có kéo thành tròn đầy.
Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào bay phất phới, tóc dài phất phới, Xạ Nhật thần cung bộc phát thần quang bảy màu chiếu rọi trên mặt Khương Trường Sinh, giờ khắc này, khí thế của hắn đi đến cảnh giới cực cao, Thần Nhân cảnh Khương Tiển chỉ cảm thấy tự cho rằng mình có thể phách cường tráng lúc nào cũng có thể biến thành tro bụi.
- Sư tổ đến cùng là cảnh giới gì....
Khương Tiển ngây ngốc nhìn gò má Khương Trường Sinh, tâm thần rung động, Bạch Kỳ xem đến ngây người.
Khương Trường Sinh nhếch miệng lên, tay phải đột nhiên buông lỏng, dây cung co vào, trong chốc lát, cường quang tóe hiện.
Một chùm sáng khủng bố do Xạ Nhật thần cung bắn ra, để Long Khởi quan mất đi màu sắc.
Tất cả mọi người trong ngoài kinh thành đang theo dõi thiên địa chi kiếm của Kiếm Thần, một bên tầm mắt của bọn họ đột nhiên chợt hiện cường quang, kinh đến bọn hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại.
Một chùm sáng vô cùng to lớn bắn ra từ hướng Long Khởi quan, xẹt qua vùng trời Kinh Thành, mang theo thế không thể đỡ lực lượng đụng vào thiên địa kiếm ảnh do mấy trăm vạn thanh kiếm hội tụ thành.
Oanh…
Thiên địa kiếm ảnh bị đánh tam, cường quang chiếu vào trên người Kiếm Thần, hắn ngẩng đầu, mũ tơi bị thổi bay, lộ ra một gương mặt tràn đầy sợ hãi.
Hắn còn không kịp nghĩ nhiều, cường quang bao phủ hắn, kiếm phía sau hắn đang mau chóng lao lên hoặc bị đánh nát, hoặc bị đánh bay, tung bay ra khắp các nơi trong thiên địa, như là mưa sa trút nước, vương vãi xuống.
Mưa kiếm vung vãi đầy trời để người quan chiến hoảng hốt, dồn dập tránh né, nhưng những kiếm kia đột nhiên dừng lại, lơ lửng giữa không trung, cũng không có rơi xuống đất, bao gôm cả những thanh kiếm vung vãi vào bên trong kinh thành.
Chùm sáng bắn đến phần cuối thiên địa, cho đến khi cường quang tan biến, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời hình thành hai đầu khí lưu mà mắt thường có thể thấy, lẫn nhau cách xa trăm trượng, thương khung thật giống như bị cắt, thần tích như thế, rung động ánh mắt cùng tâm linh của mỗi người.
Người cách gần đó nhìn thấy thân ảnh của Kiếm Thần, khắp người hắn đầy máu me, đang rơi xuống, còn chưa rơi xuống đất, hắn đột nhiên rẽ ngoặt, bay về phía Long Khởi quan.