Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 273: Lại lấy được thần thông, Thiên Địa Vô Cực Nhãn (1)

Chương 273: Lại lấy được thần thông, Thiên Địa Vô Cực Nhãn (1)
Thấy tứ chi hắn rủ xuống, rõ ràng đã mất đi ý thức, thậm chí có khả năng đã chết.
Quyết chiến kinh thế trong dự đoán của tất cả mọi người chưa từng xuất hiện, nguyên lai tưởng rằng Kiếm Thần và Đạo Tổ sẽ đánh đến choáng váng, nhật nguyệt ảm đạm, không nghĩ tới chiến đấu nhanh như vậy đã kết thúc.
Nhưng không có ai nghi vấn Kiếm Thần mạnh mẽ, khí thế của hắn làm cho người ta không thể quên, chỉ có thể nói Đạo Tổ mạnh hơn, cường đại đến mức độ không thể tưởng tượng.
Võ học của Đạo Tổ, trên đỉnh thiên hạ.
Khương Tử Ngọc thở dài ra một hơi, cười nói:
- Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn.
Khương Tú chú ý tới mồ hôi lạnh trên trán hắn, biết hắn vừa rồi bị Kiếm Thần hù dọa, nhưng hắn không dám chọc thủng phụ hoàng, chỉ có thể thuận thế tán dương gia gia mạnh mẽ.
Kinh Thành, bên trong Ngọc Phủ.
Gia chủ Phù Nguyệt thế gia Ngọc Cầm Bồng tê liệt trên ghế ngồi, vẻ mặt hắn ngốc trệ, lẩm bẩm nói:
- Kiếm Thần chính là Càn Khôn cảnh, Đạo Tổ kia lại là gì cảnh giới.....
Ngọc Nghiên Dật hít sâu một hơi, nàng đã không phải lần đầu tiên bị chấn kinh, nhưng mỗi một lần đều sẽ đánh vỡ nhận biết của nàng.
Kiếm Thần ra sân, bá khí ra sao, chân khí cuồn cuộn để rất nhiều võ giả trong Kinh Thành sợ hãi, không nghĩ tới vẫn bị Đạo Tổ ra một chiêu hạ gục.
Kiếm trên trời chậm rãi hạ xuống, rơi vào trên đường phố, rơi vào trên mái hiên, rơi trên bùn đất ở ngoài thành, không có thương tổn một người.
Càng là như thế, mọi người càng kính nể Đạo Tổ mạnh mẽ.
Không, đây đã là thần thông quảng đại.
Khương Trường Sinh tiếp nhận Kiếm Thần đang bay tới, đưa hắn đưa vào trong phòng, Khương Tiển vẫn ngốc ngốc nhìn khung cảnh tráng quang trên trời, thật lâu không thể lấy lại tinh thần.
Bạch Kỳ nhảy xuống từ tường viện, nó đi đến dưới cây bắt đầu luyện công.
Chiến đấu mới vừa rồi mặc dù ngắn ngủi, nhưng lại để nó nhiệt huyết dâng trào.
Đó mới là lực lượng mà nó cố gắng truy đuổi cả đời.
Kinh Thành, Võ Phong vang lên tiếng náo động chấn thiên, người người sợ hãi than Đạo Tổ mạnh mẽ.
Khương Tiển lấy lại tinh thần, hắn nắm chặt hai quả đấm, trên mặt lộ ra nụ cười phấn khởi, trách không được sư tổ bảo hắn là khi nào đến Kim Thân cảnh mới có thể xuống núi, nguyên lai võ đạo mạnh thật không bờ bến, Kim Thân cảnh chẳng qua là điểm xuất phát.
Hắn bị kích thích, hắn thề sau này càng thêm nỗ lực luyện công, không phụ sư tổ kỳ vọng.
Trong phòng.
Khương Trường Sinh bắt đầu chữa thương cho Kiếm Thần, hắn tận lực lưu thủ, chính là sợ một tiễn bắn chết Kiếm Thần.
Trong kiếm ý của Kiếm Thần không có sát ý, chỉ có chiến ý thuần túy, hắn vẫn lần đầu tiên gặp được dạng người này.
Cao thủ cường đại như thế, giết thì quá đáng tiếc.
Một lát sau, Kiếm Thần chật vật mở to mắt, hư nhược nhìn Khương Trường Sinh, nhìn thấy người trước mắt, con ngươi của hắn rung động, hắn hiểu được đối phương chính là Đạo Tổ, vị Đạo Tổ có danh xưng dung nhan không già kia.
- Cái kia..... Là... Cái gì.... Tuyệt học.....
Kiếm Thần chật vật hỏi, tiếng đều đang run rẩy.
Mặt Khương Trường Sinh không biểu tình, nói:
- Ta gọi là Xạ Nhật.
- Bắn..... Trời.....
Kiếm Thần nhớ kỹ hai chữ, theo đó kịch liệt ho khan, khí huyết dâng lên, triệt để ngất đi.
Khương Trường Sinh tiếp tục chữa thương cho hắn.
Mặc dù hắn thu tay lại, thương thế của Kiếm Thần vẫn quá mức nghiêm trọng, cho dù cứu trở về, đoán chừng tương lai mấy năm đều khó mà khỏi hẳn.
- Ai, ta đã rất cẩn thận....
Khương Trường Sinh thở dài, trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ, may mắn Kiếm Thần ở vào trạng thái hôn mê.
【 Càn Vũ năm bốn mươi lăm, Kiếm Thần nghe nói thiên hạ xuất hiện một vị Đạo Tổ, xuất quan đến đây khiêu chiến, ngươi thành công sinh tồn sau khi tiếp nhận khiêu chiến của hắn, vượt qua một trận sát họa, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng - thần thông Thiên Địa Vô Cực Nhãn 】 .
Thần thông!
Khương Trường Sinh phấn chấn, ánh mắt nhìn về phía Kiếm Thần càng thêm thân thiện.
Không được, phải ước định cho tên này một thoáng, ngày sau tái chiến.
Ước định như thế nào đây?
Vậy thì cho hắn hi vọng.
Kiếm Thần thảm bại dưới chân Kinh Thành.
Việc này như như gió lốc truyền ra bên trong Đại Cảnh, càng truyền càng xa, khách sạn các nơi cũng đang thảo luận trận chiến này, rất nhiều người dùng tận mắt nhìn thấy trận chiến này làm vinh dự, lấy làm kiêu ngạo bàn về chuyện này, khiến cho người bên cạnh sùng bái.
Không giống với đại chiến trước đó, Kiếm Thần súc thế từ bên ngoài Đại cảnh, một đường bước qua mười vạn dặm, nhiều ít người đã tận mắt thấy sự cường đại của hắn, thậm chí lưu lại ấn tượng không thể chiến thắng cho người ta, nhưng chính là Kiếm Thần mạnh mẽ như vậy bị Đạo Tổ dễ dàng đánh tan, Đạo Tổ thậm chí không có rời núi.
Khương Trường Sinh thông qua giá trị hương hỏa tăng vọt đã biết được trận chiến này tạo thành ảnh hưởng, không kém hơn cử chỉ dời núi ngày xưa.
Một tháng sau.
Thương thế Kiếm Thần đã miễn cưỡng tốt lên, có thể xuống đất bước đi.
Hắn đi ra khỏi căn phòng, ánh nắng vẩy ở trên người hắn, hắn có loại cảm giác giống như cách một thế hệ.
Khương Tiển mở to mắt, nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy tò mò, Bạch Kỳ thì bị dọa lùi bước, sợ bị Kiếm Thần đánh lén.
Tướng mạo của Kiếm Thần thoạt nhìn mới năm mươi tuổi, không tính quá già, mặc dù bản thân bị trọng thương, ánh mắt hắn vẫn lăng lệ như cũ, để cho người ta không dám đối mặt.
Hắn hít sâu một hơi, đi lại tập tễnh đến trước mặt Khương Trường Sinh, khom lưng hành lễ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất