Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 320: Đạo Tổ ưu ái, pháp bảo cực phẩm (1)

Chương 320: Đạo Tổ ưu ái, pháp bảo cực phẩm (1)
Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm Nhân Vương, mặt không biểu tình, trong lòng thì cực kỳ hưng phấn.
Động Thiên cảnh chân chính.
Ta chờ mong đã rất lâu.
Nhân Vương nhìn không thấu công lực Khương Trường Sinh, nhưng hắn cũng không hoảng, cảnh giới càng cao, càng dễ dàng ẩn giấu công lực của mình, để cho mình thoạt nhìn cao thâm mạt trắc, chỉ cần giao thủ liền biết sâu cạn.
- Hiển Thánh động thiên rời đi là bởi vì ngươi nhỉ, nếu như ta không có đoán sai, có người Hiển Thánh động thiên muốn hút hết khí vận thiên hạ trợ của mình đột phá, bị ngươi ngăn cản, Hiển Thánh động thiên bởi vậy e ngại ngươi, cho nên thoát khỏi Long Mạch đại lục, ngươi có đại công đối với thiên hạ.
Nhân Vương mở lời, trong giọng nói tràn ngập tán thưởng.
Hắn biết được Thiên Mệnh Thiên Tôn chết ở kinh thành, chết trong tay Đạo Tổ, nhưng hắn cũng không có ghi hận Đạo Tổ, bởi vì hắn hiểu qua, Đại Cảnh cũng không có nguy hại toàn bộ thiên hạ, chẳng qua là chinh chiến vương triều bình thường mà thôi, mà Đại Cảnh bây giờ còn không phải vương triều mạnh nhất.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Không coi là đại công, thân là một phần tử của thiên hạ này, phải ra tay.
Nhân Vương nhíu mày, nói:
- Ngươi cũng không phải đến từ hải ngoại?
Khương Trường Sinh nói:
- Đó là tự nhiên, ta sinh ra ở Đại Cảnh, tập võ tại Long Khởi quan.
Nhân Vương yên lặng.
Trong lòng hắn nhấc lên kinh đào hải lãng.
Hắn điều tra qua Khương Trường Sinh, dựa theo người Đại Cảnh nói, Khương Trường Sinh năm nay mới hơn một trăm tuổi, thậm chí không cao hơn một trăm hai mươi tuổi, bằng chừng ấy tuổi chứng được Động Thiên cảnh, vì sao hắn không có cảm nhận được dị tượng khí vận?
Chính là nguyên nhân này, hắn một mực nhận định Khương Trường Sinh đến từ hải ngoại, nhưng hôm nay nghe Khương Trường Sinh nói, hắn tin.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy Khương Trường Sinh không sẽ nói láo.
Sau khi khiếp sợ, hắn lộ ra nụ cười, nói:
- Xem ra nhân tộc Long Mạch đại lục muốn quật khởi, ra tay đi, Đạo Tổ, ta thật lâu không có chiến đấu, muốn chiến một trận nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề chân chính.
Oanh!
Khí thế của hắn bùng nổ, khí diễm như hồng, hình thành kình khí sóng gió cực kỳ tráng quan, quay quanh quanh người, xông thẳng tới chân trời.
Người toàn thành ngẩng đầu, thấy khí thế Nhân Vương bộc phát, tất cả bọn hắn đều cảm thấy khẩn trương, không rõ xảy ra chuyện gì.
- Hai người đó là ai?
- Một vị là Đạo Tổ, một người khác thì không biết.
- Chẳng lẽ là kẻ địch Đông Hải vương triều, Hồng Huyền vương triều phái tới?
- Có khả năng như thế, đã nhiều năm trôi qua, rất nhiều người đều quên Đạo Tổ mạnh bao nhiêu rồi.
- Ta cũng cũng chưa từng thấy tận mắt Đạo Tổ ra tay, hôm nay thật có nhãn phúc.
Nghe nói một người trong đó là Đạo Tổ, càng ngày càng nhiều bách tính, võ giả không khẩn trương nữa, trong lòng người Đại Cảnh, Đạo Tổ là cường đại nhất, vô luận là ai, đều khó có khả năng hạ gục Đạo Tổ.
Nhân Vương nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, nói:
- Thi triển toàn lực đi, để ta nhìn một cái ngươi mạnh bao nhiêu.
Khương Trường Sinh khẽ cười nói:
- Muốn nhìn toàn lực của ta?
Nụ cười của hắn rơi vào trong mắt Nhân Vương lại hiện ra đầy vẻ khinh miệt.
Còn chưa chờ Nhân Vương mở miệng, Khương Trường Sinh nâng tay phải lên, nằm ngang ở trước mặt, ngón trỏ ngón giữa khép lại, ngăn ở trước miệng, trong chốc lát, phía sau hắn toát ra kim quang óng ánh.
Chín chữ ánh sáng to lớn màu vàng kim trống rỗng xuất hiện, hình thành một vòng tròn to lớn.
Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành.
Tất cả mọi người toàn thành thấy chín chữ kia, một cỗ khí thế vô cùng mênh mông bao phủ toàn thành.
- Cửu Thần Đấu Chuyển Công!
Bạch Kỳ hưng phấn kêu lên, nó cũng tu hành qua công pháp này, biết rõ công pháp này rất mạnh mẽ.
Kiếm Thần nhíu mày, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy đó cũng không phải Cửu Thần Đấu Chuyển Công, mà là một loại võ học mạnh hơn, có lẽ là ảo giác của hắn, Đạo Tổ đủ mạnh, có thể làm cho uy lực của võ học tăng trưởng gấp bội.
Tóc đen trên đầu Khương Trường Sinh bay phất phới, ánh mắt băng lãnh, Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào tản ra hào quang, tựa như một ngọn lửa lớn màu lam bạc pha lẫn vào nhau bùng cháy ở trên người hắn, khiến cho khí thế của hắn đạt tới cực điểm.
Nhân Vương trực diện Khương Trường Sinh có thể cảm nhận được kia cỗ áp lực.
Quá mạnh.
Mạnh mẽ đến mức khó tin.
Nhân Vương cũng không có sợ, hai tay của hắn nắm quyền, bắt đầu vận công, khí thế của hắn lại còn đang tăng lên, dẫn đến toàn bộ Kinh Thành vì đó rung động, như động đất đang tới gần.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, kinh thiên động địa, quyền như Thần Long xuất uyên, chân khí màu đỏ kinh khủng như đại dương mênh mông lao ra, che khuất bầu trời, làm cho cả Kinh Thành như đang bị bao phủ bới ánh lửa, khí thế kia muốn bao phủ Khương Trường Sinh.
Trong chớp mắt.
Ánh mắt Khương Trường Sinh ngưng tụ, tay phải đẩy ra, cửu tự chân ngôn sau lưng cấp tốc chui vào trong cơ thể hắn, hóa thành kim quang theo cánh tay phải của hắn lướt qua, ngưng tụ trong hai ngón tay của hắn, đợi cánh tay của hắn duỗi thẳng, hai ngón đi hướng về phía trước một chút, một đạo kim quang cực hạn bắn ra.
Oanh.
Chân khí cuồn cuộn như biển lửa của Nhân Vương trong nháy mắt bị kim quang đánh tan, Nhân Vương trừng to mắt, còn chưa kịp phản ứng, phần bụng của hắn bị đánh xuyên, kim quang lướt qua trời cao, tan biến tại phần cuối thiên địa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất