Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 319: Khương Thiên Sinh, trong vòng mười chiêu (2)

Chương 319: Khương Thiên Sinh, trong vòng mười chiêu (2)
Thật ra hắn cũng biết Khương Thiên Sinh trở thành Nhân Vương, dễ dàng dẫn phát loạn đoạt chính, nhưng hắn thật sự quá thất vọng đối với Khương Thiên Mẫn, cho nên muốn thuận nước đẩy thuyền.
Nhân Vương quay người, nhìn về phía ngoài điện, bình tĩnh nói:
- Có thể là Đạo Tổ đến đây, cớ gì không hiện thân gặp mặt?
Vừa dứt lời, Khương Trường Sinh trống rỗng xuất hiện trước mặt Nhân Vương, quần thần cả kinh lui lại.
Không ít văn võ, hoàng tử đều là lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng của Đạo Tổ.
Trong mắt Nhân Vương lóe lên dị sắc, không ngờ tướng mạo Khương Trường Sinh trẻ tuổi như thế, trú nhan thuật như vậy quả nhiên là chưa từng nghe thấy.
Hắn chậm rãi mở miệng nói:
- Đã là Nhân Vương, lẽ ra nên Thành Hoàng, khí vận vận triều dung hợp cùng khí vận Nhân Vương, được lợi là khắp thiên hạ.
Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh.
Vẻ mặt Khương Trường Sinh đạm mạc, nói:
- Nếu ta nhất định phải để Nhân Vương đời tiếp theo hiệu lực cho hoàng đế, ngươi có muốn đổi ứng cử viên Nhân Vương hay không?
Nhân Vương lắc đầu, nói:
- Nhân Vương chính là Thiên Mệnh sở quy, thiên hạ sẽ chỉ có một vị, khả năng lớn nhất là sinh ra trong hoàng thất, bây giờ ta đã đã tìm được vị Nhân Vương kế tiếp, đương nhiên sẽ không thay đổi, hắn hoặc là trở thành Nhân Vương, hoặc là từ bỏ, chờ sau khi hắn chết, tự có mệnh cách Nhân Vương mới sinh ra.
Vừa dứt lời, ánh mắt Khương Thiên Mẫn, Khương Thiên Kỳ thay đổi.
Khương Thiên Sinh cúi đầu xuống, hai tay trong tay áo nắm chặt.
Khương Trường Sinh híp mắt.
Thật ác độc!
Vô luận Nhân Vương nói thật hay giả, mặc dù Khương Thiên Sinh từ chối, sau đó cũng rất có thể sẽ gặp phải mưu hại.
Đây là ép Khương Thiên Sinh lên tuyệt lộ, hoặc trở thành Nhân Vương, một con đường đi đến đáy, hoặc chờ chết, trừ phi Khương Trường Sinh nguyện ý đưa hắn đến trong đình viện của mình.
Cũng không phải mỗi người đều nguyện ý tĩnh tu, đối với có người mà nói, tháng ngày như thế còn không bằng đi chết.
Đã như vậy, vậy cũng đừng trách ta không nói võ đức.
Khương Trường Sinh mở miệng nói:
- Nhân Vương mệnh cách, nghe qua thì thật không chân thật, không biết Nhân Vương có dám đánh với ta một trận, hiện ra Nhân Vương mạnh mẽ, nếu như ngươi không bằng ta, vậy xem ra Nhân Vương mệnh cách còn không bằng Đạo Tổ mệnh cách của ta.
Nghe vậy, quần thần cảm thấy có lý.
Nhân Vương thổi đến Thiên Hoa Loạn Trụy, có thể thành Nhân Vương thật có chỗ tốt như vậy?
Không người biết được.
Nhân Vương nhếch miệng, ánh mắt lạnh lẽo, nói:
- Ta đang có ý đó, muốn luận bàn một phen cùng thiên hạ đệ nhất hôm nay.
Hắn nghe nói Khương Trường Sinh tru diệt Càn Khôn cảnh, nhưng hắn không thèm để ý, bởi vì hắn cũng có thể làm được.
Hắn đã vượt qua Càn Khôn cảnh, đi đến Động Thiên cảnh càng cao.
Khương Trường Sinh quay người, đi ra ngoài điện.
Nhân Vương lúc này đi theo.
Quần thần, hoàng tử dồn dập đuổi theo.
Khương Tú đứng dậy, phát hiện Khương Thiên Sinh không có đuổi theo.
Hắn đi tới bên cạnh Khương Thiên Sinh, thừa dịp bốn bề vắng lặng, hắn thấp giọng thở dài, nói:
- Thiên Sinh, phụ hoàng biết được ngươi thiên tư thông minh, hà tất tận lực ẩn giấu phong mang, sinh ở Khương gia, không phải ngươi không tranh thì nhất định có thể bình an vô sự.
Khương Thiên Sinh ngẩng đầu, hắn chín tuổi đột nhiên lộ ra nụ cười, nói:
- Phụ hoàng, ta không nói ta không tranh nha.
Khương Tú sửng sốt, trong lòng không hiểu cảm thấy lạnh.
Hắn đột nhiên phát hiện mình căn bản không hiểu rõ đứa con trai này.
Con của hắn quá nhiều, bình thường lại vội vàng xử lý chiến sự và tấu chương, không để ý đến Khương Thiên Sinh, vẫn là Trần Lễ nói cho hắn biết, kẻ này có khí vận bất phàm.
Khương Thiên Sinh kéo tay Khương Tú, đi ra ngoài, Khương Tú giật mình tỉnh lại, vẻ mặt phức tạp, mọi lời nói cuối cùng đều giấu ở trong miệng.
Hắn nghĩ tới Khương Tử Ngọc nhắc nhở.
Đại Cảnh nhất định phải đời đời chinh chiến, cho đến khi nhất thống thiên hạ.
Khương Thiên Mẫn rõ ràng không có chiến tâm, cho dù có, năng lực không đủ, có khả năng sẽ kéo Đại Cảnh đến đáy cốc.
Thôi, cứ để bọn hắn tranh, trong quá trình tranh đấu cũng là giai đoạn lịch luyện và lột xác.
Hai cha con bàn tay lớn dắt bàn tay nhỏ đi ra Kim Loan điện, đứng ở phía sau quần thần, ngước nhìn bầu trời.
Nhị hoàng tử Khương Thiên Kỳ chú ý tới một màn này, trong mắt lóe lên vẻ ghen ghét.
Thái Tử Khương Thiên Mẫn thì đang cùng thái giám thảo luận ai thua ai thắng.
Khương Trường Sinh cùng Nhân Vương giằng co, hai bên bay càng cao.
Long Khởi sơn.
Kiếm Thần mở to mắt, nhìn về phía vùng trời hoàng cung, sắc mặt của hắn kịch biến, thân thể run rẩy, lẩm bẩm nói:
- Cỗ khí tức cuồn cuộn này..... Hắn cũng vượt qua Càn Khôn cảnh.
Ngoại trừ Đạo Tổ, Nhân Vương là tồn tại thứ hai vượt qua Càn Khôn cảnh mà hắn gặp qua.
Hắn đứng dậy, nhảy vọt đến trên mái hiên xem chiến.
Bạch Kỳ đi vào bên cạnh hắn, cười hì hì nói:
- Kiếm Thần lão nhi, đánh cược không?
Kiếm Thần nhìn không chớp mắt, theo miệng hỏi:
- Đánh cược gì?
- Ta thắng, ngươi truyền ta Kiếm đạo, ta thua, giúp ngươi quét rác năm năm, như thế nào?
- Ừm, ta cược Đạo Tổ thắng.
- Uy uy uy, ngươi không nói võ đức, ta cũng cược Đạo Tổ thắng, chúng ta cược mấy chiêu phân thắng bại đi? Ta cược một chiêu.
- Một chiêu? Ngươi có chút khuếch đại, ta cược trong vòng mười chiêu.
Kiếm Thần suy tư nói, Xạ Nhật thần cung rất mạnh, nhưng Nhân Vương có khả năng tránh thoát mũi tên thứ nhất, dù sao cảnh giới bọn hắn tương đương với nhau.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất