Chương 324: Lão tăng trong núi sâu (2)
Hắn chuẩn bị xây dựng đạo giới của mình, trước xây dựng đất đai, tại cấy ghép bộ phận Ngọc Cốt Thanh Trúc Lâm đi vào, bởi vì đất đai, cỏ cây, linh khí cần thiết quá nhiều, hắn không thể không rời khỏi Long Khởi quan, đi vào trong núi sâu không người, hắn lưu lại một bộ phân thân trong đình viện, thuận tiện thủ hộ Kinh Thành.
Vùng này là vùng núi không người lớn nhất của Đại Cảnh, xem không thấy dấu chân người, chỉ có dã thú và yêu thú, bất quá yêu thú cũng không quá mạnh.
Hắn một bên hấp thu đất đai, cỏ cây, tảng đá ven đường, một bên tản ra thần niệm, tránh cho bị người gặp được, tuy không có người, nhưng cũng sợ có cao thủ đột nhiên xông vào.
Một đường tiến lên, tầng dưới chót bên trong Đạo Giới đã phủ kín đất đai, số lượng lớn hoa cỏ cây cối tập trung ở một góc.
Sau nửa canh giờ, Khương Trường Sinh cuối cùng hài lòng, hắn hành tẩu ngàn dặm, tránh cho phá hư sinh thái, dù vậy những nơi đi qua vẫn bừa bộn một mảnh.
Hắn đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên dừng lại, tâm đạo giữa mi văn tan biến.
Hắn quay người hướng về một phương hướng, đi đến đó.
Một lát sau, hắn nhìn thấy một chùa miếu trong núi rừng, vùng này có cây cối cao lớn, nếu bay qua trên vùng trời của rừng cây, rất khó phát hiện này ngôi chùa này.
Khương Trường Sinh đi vào bên trong chùa miếu.
Ngôi miếu này không lớn, càng giống đình viện, có bốn gian phòng, một đại sảnh.
Hắn đến trước đại sảnh, nhìn thấy một lão tăng đưa lưng về phía hắn gõ cá gỗ niệm kinh.
Khương Trường Sinh nhìn về phía tượng Phật trước mặt hắn, Phật tượng này cũng không phải mặt mũi hiền lành, càng giống như La Hán đang hàng yêu phục ma, trợn mắt nhìn, thân thể khôi ngô, tay trái nắm một cái bát, tay phải nắm một cây rìu, cực kỳ quái dị.
- Thí chủ đến đây, có nghi hoặc muốn giải đáp hay không?
Lão tăng đưa lưng về phía Khương Trường Sinh, hững hờ hỏi.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Tòa miếu nhỏ này của các ngươi còn tiếp đãi khách hành hương à, nhưng trong phạm vi ba ngàn dặm xung quanh đây khó gặp vết chân, trong ngày thường sao có thể có người tới thắp hương?
Hắn sở dĩ bị nơi này hấp dẫn là bởi vì công lực của lão tăng.
Càn Khôn cảnh.
Đơn giản không thể tưởng tượng nổi, bên trong Đại Cảnh lại ẩn tàng cao thủ, nếu Đại Thừa long lâu ngày xưa biết được, chẳng phải bị hù chết?
Có lẽ người này là mới đến đến Đại Cảnh mấy chục năm gần đây.
Bây giờ, cũng chỉ có cao thủ Càn Khôn cảnh cùng với Động Thiên cảnh mới có khả năng hấp dẫn Khương Trường Sinh chú ý, hắn mới vừa rồi còn tính toán một thoáng, giá trị bản thân cái tên này tương đương với một vạn năm ngàn giá trị hương hỏa.
Lão tăng dừng gõ cá gỗ, chậm rãi đứng dậy, mở lời:
- Nguyên lai là Đạo Tổ đến đây, bần tăng thất lễ.
Hắn xoay người lại, lộ ra một tấm khuôn mặt đầy kinh dị, nửa gương mặt của hắn bị thiêu nát, ngay cả tròng mắt đều sắp rơi xuống, mặt nửa gương mặt khác thoạt nhìn rất tang thương, giống lão nhân sáu bảy mươi tuổi.
Khương Trường Sinh cũng không có bị mặt lão tăng hù dọa, bởi vì thần niệm của hắn sớm đã tìm được.
Hắn bình tĩnh hỏi:
- Ngươi thế nào biết ta là Đạo Tổ?
Lão tăng trả lời:
- A Di Đà Phật, Đại Cảnh chính là khí vận chi triều, nhưng trên người ngươi không có một tia khí vận, ngoại trừ Đạo Tổ thần bí kia, bần tăng nghĩ không ra người thứ hai.
- Vì sao ta không thể là người của vương triều khác?
Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm lão tăng hỏi, vị lão tăng này trốn ở trong núi sâu chắc chắn có nguyên nhân, hắn không thể không hỏi thăm một phen.
Lão tăng lắc đầu nói:
- Bần tăng tin tưởng trực giác của mình.
Khương Trường Sinh cười hỏi:
- Không biết đại sư có lai lịch ra sao, vì sao lập chùa miếu trong núi sâu như thế?
Lão tăng thở dài một hơi, nói:
- A Di Đà Phật, bần tăng đến từ Thiên Hải, trốn ở chỗ này, đúng là bất đắc dĩ, một là tránh né Thiên Hải truy sát, hai là mượn uy phong Đạo Tổ, bần tăng sợ đi đến chỗ nhiều người dễ dàng dẫn tới mầm tai vạ, chẳng thà tránh trong núi dưỡng thương, trong ngày thường niệm kinh cho yêu thú, Tà Ma, trừ khử tà tính của bọn chúng.
Thiên Hải?
Khương Trường Sinh híp mắt hỏi:
- Vì sao muốn truy sát ngươi?
- Môn phái bần tăng có một món chí bảo, chọc người đố kỵ, nhưng không có Động Thiên cảnh làm chỗ dựa, gặp phải đồ sát, môn phái hủy diệt, chỉ có bần tăng một người trốn tới đây.
Lão tăng thương cảm nói.
Hắn nói theo:
- Nếu Đạo Tổ không muốn bần tăng đợi trong Đại Cảnh, bần tăng nguyện rời đi, nếu Đạo Tổ nguyện thu lưu bần tăng, bần tăng nguyện dâng chí bảo ra, nhưng chí bảo như thế dễ dàng dẫn tới phiền toái cho Đại Cảnh.
Khương Trường Sinh đầy hứng thú mà hỏi:
- Có thể để cho ta xem là chí bảo gì không?
Lão tăng lúc này móc ra một hạt châu từ trong tay áo, châu này to bằng nắm đấm trẻ con, hiện lên màu xanh lá cây đậm, lại mơ hồ lộ ra hồng quang, hắn giới thiệu nói:
- Đây là Tụ Yêu châu, chính là yêu lực của Yêu Hoàng thượng cổ biến thành, có thể tụ tập yêu vật khắp thiên hạ cho mình sử dụng, chỉ khi nào sử dụng, nhất định có dị tượng, cho nên rất dễ dàng bại lộ, bình thường mặc dù không sử dụng Tụ Yêu châu, cũng dễ dàng dẫn tới yêu vật.
Khương Trường Sinh đưa tay, cách không hấp một cái, thu Tụ Yêu châu vào trong lòng bàn tay, dùng thần niệm dò xét.
Đối mặt Khương Trường Sinh cưỡng đoạt, lão tăng không chút kinh hoảng, rất bình tĩnh.