Chương 325: Lưu lạc đến đây, nhận Tụ Yêu châu
Khương Trường Sinh phát hiện châu này đúng là ngưng tụ yêu lực rất mạnh mẽ, vô cùng cuồn cuộn, bên trong còn cất giấu một tia tàn hồn của yêu thú, đang trong trạng thái mê man, hồn phách này vô cùng suy yếu, rất khó thức tỉnh.
Khó có thể tưởng tượng là yêu vật mạnh mẽ như thế nào mới có thể ngưng tụ ra hạt châu như thế.
- Muốn có được cường giả bên trong Tụ Yêu châu, vị mạnh nhất mạnh bao nhiêu?
Khương Trường Sinh ở trong lòng yên lặng hỏi thăm, hắn không hỏi người, sợ có yêu quái, Tà Ma cũng muốn đoạt.
【 cần tiêu hao 500000 giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không? 】 .
Quả nhiên.
Không chỉ là Thiên Hải đang tranh đoạt, còn có tồn tại càng mạnh mẽ hơn, người mạnh nhất Thiên Hải thì giá trị bản thân cũng không có vượt qua hai mươi vạn.
Khương Trường Sinh suy nghĩ một lát, quyết định nhận lấy, nếu không thu, châu này sẽ khiến cho Đại Cảnh rước lấy mầm tai vạ, chẳng thà thả trong tay hắn, về sau nói không chừng còn có thể hiệu lệnh yêu thú chinh chiến.
Hắn mở lời:
- Sau khi thương thế ngươi tốt lên, sẽ rời khỏi Đại Cảnh?
Lão tăng nói:
- Toàn bằng Đạo Tổ làm chủ, Đạo Tổ cần bần tăng rời đi, bần tăng sẽ rời đi, Đạo Tổ muốn bần tăng lưu lại, bần tăng sẽ lưu lại. -.
- Đưa cho ta chí bảo như thế, ngươi thật cam tâm?
- Bần tăng tới Đại Cảnh rất lâu, sớm có quan sát Đạo Tổ, ngươi hàng năm bế quan tu luyện, chưa từng thương hại đến con dân Đại Cảnh, còn hô phong hoán vũ vì con dân Đại Cảnh, hành vi như vậy, ngươi không phải người đại gian đại ác, ngươi thậm chí có khả năng giết bần tăng đoạt được châu này, nhưng ngươi không có làm như thế, bần tăng cũng không tham Tụ Yêu châu, chẳng qua không hy vọng nó rơi vào trong tay ác nhân, nếu là vị Động Thiên cường giả của Thiên Hải kia đạt được Tụ Yêu châu, tụ tập vô số kể hải yêu, thiên hạ sẽ nghênh đón hạo kiếp.
- Ngươi không sợ ta cũng sẽ làm như vậy?
- Ngươi để ý con dân Đại Cảnh, bằng vào điểm này, ngươi sẽ không dùng linh tinh Tụ Yêu châu, một khi sử dụng, tất nhiên có dân chúng vô tội bị yêu thú thôn phệ.
Lão tăng thản nhiên đối mặt Khương Trường Sinh, không có một tia e ngại, cũng không có ý năn nỉ.
Khương Trường Sinh ném Tụ Yêu châu vào bên trong Cự Linh giới, nói:
- Nếu như ngươi muốn lưu lại Đại Cảnh, vậy cứ lưu, nhớ kỹ, không được thương tới bách tính, nếu bị ta phát hiện, vô luận ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng có thể giết ngươi.
Khương Trường Sinh quay người, chuẩn bị rời đi.
- Đạo Tổ dừng bước!
Lão tăng vội vàng gọi lại hắn, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão tăng đi đến Phật tượng về sau, đưa ra hai con mèo nhỏ, đi vào trước mặt Khương Trường Sinh.
- Nghe nói Long Khởi quan có Linh Xà, Linh Lang, đủ để chứng minh lòng Đạo Tổ ngươi có đối nhân nghĩa chúng sinh bình đẳng, không ngại thu lưu hai tiểu gia hỏa này, tư chất của chúng nó không đơn giản, yêu vật bình thường bị Tụ Yêu châu hấp dẫn sẽ bị lạc mất tâm trí, chúng nó không có.
Lão tăng nghiêm túc nói, Khương Trường Sinh đưa mắt nhìn hai con mèo nhỏ.
Hai con mèo nhỏ thoạt nhìn không khác mèo con nông thôn, một cam một đen, nhìn hình thể, hẳn là bốn năm tháng.
Khương Trường Sinh dùng thần niệm kiểm tra một chút, hai con mèo nhỏ xác thực không đơn giản, trong cơ thể đã có yêu lực đang tích súc.
Hắn lúc này tiếp nhận, quay người rời đi, hai bước đã biến mất không thấy gì nữa.
- Nếu ngươi muốn khai tông lập phái tại Đại Cảnh, ta sẽ không ngăn cản, chỉ cần ngươi có thể tạo phúc cho Đại Cảnh, đường đường là cao thủ Càn Khôn cảnh, hà tất sống lâu trong núi sâu không người, nếu ngươi sợ cừu địch, có thể đi tới Ti Châu khai tông lập phái.
Giọng Khương Trường Sinh quanh quẩn trong miếu nhỏ, lão tăng nghe xong cũng không có lộ ra nụ cười, ngược lại một mặt sầu lo.
...
Trở lại sân vườn, Khương Trường Sinh trước hết để cho phân thân rời khỏi đình viện, tụ hợp dung hợp với mình, lại trở lại trong đình viện.
Hắn buông xuống hai con mèo nhỏ trong tay, nói:
- Bạch Kỳ, về sau ngươi phụ trách chiếu cố chúng nó.
Bạch Kỳ đang chợp mắt đột nhiên ngồi dậy, mờ mịt nhìn bốn phía.
Ánh mắt Kiếm Thần rơi trên người hai con mèo nhỏ trên mặt đất, quan sát tỉ mỉ, hắn tin tưởng Khương Trường Sinh sẽ không đi nhặt mèo hoang bình thường, tựa như Bạch Kỳ, Bạch Long, đều là yêu thú tư chất bất phàm.
Không phải hết thảy dã thú đều có thể trở thành yêu thú, mà hậu duệ của yêu thú thường thường lại càng dễ tu hành thành yêu.
Bạch Kỳ thấy hai con mèo nhỏ kia, ánh mắt sáng lên.
Đang lo tháng ngày nhàm chán.
Khương Trường Sinh thì không có để ý nhiều, ngồi xuống trước Địa Linh thụ, bắt đầu kiến thiết Đạo Giới, ít nhất để Đạo Giới thoạt nhìn ngay ngắn, chẳng còn ngổn ngang.
Không thể không nói, có loại cảm giác chơi trò chơi kiến thiết làm ruộng, quả thật thú vị.
Cứ như vậy, trong đình viện nhiều thêm hai con tiểu yêu miêu.
Mấy ngày sau, Khương Trường Sinh ban tên cho chúng nó, mèo nhỏ màu cam tên Hoàng Thiên, mèo nhỏ màu đen tên Hắc Thiên, đều là giống đực, thoạt nhìn thì Hoàng Thiên hơi lớn hơn một chút.
Bạch Kỳ mỗi ngày vui đùa với chúng nó, để đình viện nhiều hơn mấy phần khí tức của sinh mệnh.
Nhân Đức năm mười bốn, đầu tháng một.
Khương Tiển, Bình An tiến vào Hoàng thành, Hồng Huyền hoàng đế bị Bình An đánh một búa nện thành thịt nát, trong hoàng cung máu chảy thành sông.