Chương 326: Hồng Huyền diệt, tân hoàng lập
Tháng hai, văn võ các nơi Hồng Huyền vương triều dồn dập đầu hàng, đến tận đây, Hồng Huyền vương triều vong quốc, lập triều hai trăm linh bảy năm, tổng cộng mười hai vị hoàng đế.
Tin tức này truyền vào bên trong Đại Cảnh, khắp thiên hạ đều đang hoan hô, danh vọng Khương Tú, Khương Tiển đạt tới cực điểm.
Trong ngự thư phòng.
Khương Tú sắp sáu mươi tuổi đập bàn thật mạnh, hưng phấn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn huy quyền quát:
- Tốt! Tốt! Thật sự quá tốt!
Tại vị mười bốn năm, đánh hạ vận triều tiếp theo, mà kinh tế, dân sinh Đại Cảnh cũng không có sụp đổ, ngược lại phát triển không ngừng, phần công tích nfay tuyệt đối có thể lưu danh sử sách, mặc dù không bằng Cảnh Thái tông, cũng sẽ không có khoảng cách quá lớn.
Đã bao nhiêu năm.
Khương Tú thường xuyên từ trong mộng bừng tỉnh, hắn luôn mơ tới Tiên Hoàng, Tiên Hoàng ép hỏi hắn khi nào có thể nhất thống thiên hạ.
- Ha ha ha…
Khương Tú càn rỡ cười to, hiển thị rõ hăng hái, nhưng cười cười một hồi để hắn bắt đầu kịch liệt ho khan.
Bạch Y vệ quỳ gối trước bàn vội vàng đứng lên nâng hắn, khí huyết dâng lên, dẫn đến cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, cuối cùng phun máu, ngất đi.
...
Ban đêm.
Khương Trường Sinh ngồi bên cạnh giường Khương Tú, ánh mắt mang theo một chút thương hại.
Sắc mặt Khương Tú tái nhợt, hắn yếu ớt nói:
- Gia gia, không cần sầu não vì ta, tôn nhi đã hiểu trước sau gì cũng có một ngày này, thật ra rất nhiều năm trước, thân thể tôn nhi đã không được, may mắn mà có đan dược của ngài để tôn nhi sống đến lại giai đoạn sáng tạo công tích..... Tôn nhi cũng không có nuối tiếc.....
Hắn nắm chặt tay Khương Trường Sinh, cắn răng nói:
- Gia gia, tôn nhi muốn phế Thái Tử, để Thiên Sinh đăng cơ, hắn mặc dù tuổi nhỏ, nhưng Trần Lễ sẽ phụ tá hắn..... Thỉnh gia gia cho phép.....
Hắn biết được Khương Trường Sinh kiêng kị, không hy vọng giang sơn loạn, Khương gia lại là gà nhà bôi mặt đá nhau, nhưng hắn không có cách nào.
Khương Trường Sinh thở dài một hơi, nói:
- Tốt, hết thảy do ngươi định.
Khương Tú lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói:
- Nếu truyền cho Thiên Sinh, có lẽ Đại Cảnh có thể cường thịnh hơn, mà không phải suy yếu....
Thời gian một nén nhang sau, Khương Trường Sinh trở lại Long Khởi sơn, hai ông cháu không có nhiều lời để trò chuyện, hắn quyết định lưu thời gian cho Khương Tú và Khương Thiên Sinh.
Bạch Kỳ nhìn thấy hắn hiện thân, vội vàng hỏi:
- Hoàng đế làm sao vậy?
Khương Trường Sinh ngồi xuống, bình tĩnh nói:
- Đại nạn đã tới.
Bạch Kỳ yên lặng.
Kiếm Thần cũng không cảm thấy kỳ quái, hoàng đế vương triều luôn đoản mệnh, huống chi hoàng đế Đại Cảnh dòng dõi nhiều, không sợ không người tiếp vị.
Chẳng qua hắn tò mò vị hoàng đế kế tiếp là ai, là Thái Tử không có năng lực, hay là vị hoàng tử nhỏ tuổi nhận được truyền thừa của Nhân Vương.
Một bên khác.
Khương Tú triệu kiến Khương Thiên Sinh, Khương Thiên Sinh mười tuổi ngồi ở trước giường Khương Tú, thấp giọng nức nở.
Tâm trí hắn có yêu nghiệt, cuối cùng chẳng qua là một đứa trẻ, hắn rất khó tiếp nhận chuyện phụ thân qua đời.
Khương Tú sờ đầu của hắn, mở lời:
- Thiên sinh, phụ hoàng nói cho ngươi một sự kiện, ngươi nhớ lấy, nhất định phải nhớ kỹ, về sau mới truyền cho vị thái tử kế tiếp, đây là bí mật lớn nhất của hoàng thất Khương gia, cũng là lực lượng lớn nhất của Khương gia, không thể bị chặt đứt.....
Khương Thiên Sinh ngẩng đầu, dùng con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Khương Tú.
Khương Tú bắt đầu kể rõ.
Nghe nghe một hồi, Khương Thiên Sinh trừng to mắt, mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Một đêm này đã định trước rất nhiều người khó mà ngủ.
Phủ thái tử.
Khương Thiên Mẫn ở trong hành lang lo lắng bồi hồi.
Lúc này, một tên thái giám bước nhanh đi tới, Khương Thiên Mẫn liền vội vàng hỏi:
- Thánh chỉ đâu? Thánh chỉ đâu?
Thái giám run giọng nói:
- Không có thánh chỉ... Bệ hạ đơn độc gặp thập nhị điện hạ.....
Con mắt Khương Thiên Mẫn đỏ bừng, trong mắt tràn đầy hận ý.
Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy trời sập.
Trong lòng hắn thậm chí hiện ra sát ý vô hạn.
Hắn đi ra phủ thái tử, tìm kiếm cao thủ đáng tín nhiệm, nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều từ chối hắn.
Không người nào nguyện ý vì hắn đi giết Khương Thiên Sinh.
Đêm khuya.
Khương Thiên Mẫn một mình đi trên đường phố, cả người thất hồn lạc phách, hắn biết mình thua, thua rối tinh rối mù.
Vô tận hận ý hóa thành hối hận trước nay chưa có, hắn rốt cuộc hiểu rõ, không trách người khác, chỉ trách chính hắn, đảm nhiệm vị trí Thái Tử nhiều năm như vậy, hắn vậy mà không có thành viên tổ chức của mình, không có thân tín của mình, truyền đi chỉ sợ bị người ta chê cười.
Hắn càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Cuối cùng, hắn mất hết can đảm, chỉ thuận theo ý trời.
Nhân Đức năm mười bốn, cuối tháng ba, hoàng đế Khương Tú băng hà, tại vị mười bốn năm.
Phụng di chiếu của hoàng đế, thập nhị hoàng tử Khương Thiên Sinh sắp thành vị hoàng đế kế tiếp, cũng là hoàng đế Đại Cảnh trẻ nhất từ trước tới nay, chỉ có mười tuổi.
Thiên hạ Đại Cảnh xôn xao.
Không nghĩ tới vừa nghênh đón tin vui chiếm đoạt Hồng Huyền vương triều, hoàng đế liền băng hà.
Khương Tiển biết được việc này, lập chạy về Ti Châu, Trần Lễ đi suốt đêm trở về.
Trong đêm khuya, từng nhà ở Kinh Thành đều có người khóc thét, bởi vì bọn hắn biết hoàng đế đối xử tốt nhất với bọn hắn đã rồ đi, bọn hắn sẽ không lại gặp được hoàng đế nhân từ như thế.
Khương Trường Sinh nhìn về phía hoàng cung, thấy Hình Thủ trông coi Khương Thiên Sinh, yên tâm.