Chương 327: Niên hiệu Thuận Thiên, mục tiêu mới của Mộ Linh Lạc (1)
Hình Thủ chính là Tà Ma, bồi bạn Khương Uyên, Khương Tử Ngọc, Khương Tú, bây giờ làm bạn Khương Thiên Sinh.
- Một trăm mười bốn năm, hoàng đế đời thứ tư sắp đăng cơ.
Khương Trường Sinh ngồi trên cành cây Địa Linh thụ, yên lặng suy nghĩ.
Đối với chuyện của Khương Tú, hắn không quá cảm thấy khó chịu, nhưng tốt xấu gì cũng là đứa cháu trai lớn nhất của hắn, hắn vẫn đưa đi năm vạn giá trị hương hỏa cho Khương Tú, chúc hắn có tư chất tốt hơn ở kiếp sau.
Đến đây thôi.
Sau này tử tôn Khương gia qua đời, ngoại trừ Khương Tiển ra, Khương Trường Sinh sẽ không lại dùng giá trị hương hỏa chúc phúc, hắn phù hộ Đại Cảnh vốn không thua thiệt hoàng đế.
Khương Trường Sinh nhìn Khương Thiên Sinh tuổi nhỏ, không biết vị hoàng đế này có thể dẫn đầu Đại Cảnh tiếp tục hướng đi mục tiêu thống nhất thiên hạ hay không.
Nương theo Khương Tiển, Trần Lễ trở về, triều đình an ổn xuống, tuy có Hình Thủ thủ hộ, Khương Thiên Sinh mười tuổi làm hoàng đế, vẫn để quần thần hết sức không yên lòng.
Trần Lễ đặc biệt bái phỏng Khương Trường Sinh, xác định di chiếu không có bị người sửa đổi, hắn quyết định đến đỡ Khương Thiên Sinh.
Bên trong di chiếu của Khương Tú, sắc phong Trần Lễ làm Thượng thư Vận Bộ, giữ lại chức vụ tướng quân, đây là hi vọng hắn hộ giá hộ tống Khương Thiên Sinh.
Một ngàn cao thủ Thiên Mệnh biết được Khương Thiên Sinh sắp đăng cơ, mừng như điên, nhưng không người nào dám khống chế Khương Thiên Sinh, bởi vì bọn họ cũng đều biết Đạo Tổ còn ở đây, hoàng quyền Khương gia sẽ không loạn.
Khương Thiên Sinh có thể phụng chiếu đăng cơ, chắc chắn có Đạo Tổ duy trì.
Khương Tiển trở lại Long Khởi sơn, cực kỳ phiền muộn, uống rượu mấy ngày, mong muốn tê liệt chính mình, Bình An hộ tống trở về cũng tiêu trầm, tựa hồ nhớ Khương Tử Ngọc.
Khương Trường Sinh không có an ủi bọn hắn, sinh ly tử biệt chính là chuyện nhân sinh phải trải qua.
Thoáng chớp mắt.
Tháng sáu.
Thập nhị hoàng tử Khương Thiên Sinh đăng cơ, hiển nhiên lên năm khác, đổi niên hiệu thành Thuận Thiên, hắn cũng có niên hiệu của mình, Thuận Thiên hoàng đế.
Cùng tháng, hạ táng Nhân Đức hoàng đế, miếu hiệu là nhân tông.
Cảnh Nhân tông.
Từ miếu hiệu đủ để thấy hình ảnh của Khương Tú trong lòng quần thần, bách tính.
Cảnh Nhân tông tại vị mười bốn năm, chấp chính cần cù, không có làm qua chuyện thương thiên hại lí, thậm chí còn dẫn đầu Đại Cảnh chiếm đoạt vận triều, bằng công lao này, hắn có thể cùng tồn tại với hoàng đế khai triều, thậm chí càng hơn một bậc, gần với Cảnh Thái tông.
Thuận Thiên hoàng đế mặc dù tuổi nhỏ, nhưng rất hiểu chuyện, sau bảy ngày giữ đạo hiếu cho Cảnh Nhân tông, theo Trần Lễ, Hình Thủ đồng hành đến đây bái phỏng Khương Trường Sinh.
Từ lần trước gặp nhau ở hoàng cung, đây là Khương Trường Sinh lần thứ hai nhìn thấy Thuận Thiên hoàng đế.
Thuận Thiên hoàng đế cung kính dập đầu cho Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh đưa tay, nâng đỡ hắn, nói:
- Ngươi đã là hoàng đế, về sau không thể quỳ bất kỳ người nào, hiểu chưa?
Thuận Thiên hoàng đế gật đầu nói:
- Ta biết, cái quỳ này là phụ hoàng để cho ta quỳ.
Khương Trường Sinh thở dài một tiếng, nghe được hắn nói bóng gió, vuốt vuốt đầu của hắn, lôi kéo hắn đến trước bàn bên cạnh, ngồi xuống.
Trần Lễ, Hình Thủ không có quấy rầy bọn hắn, mà đi đến bên ngoài sân vườn chờ đợi.
Trò chuyện cùng Thuận Thiên hoàng đế trong chốc lát, Khương Trường Sinh phát hiện tiểu tử này rất thông minh, để hắn nghĩ tới Khương Tử Ngọc.
Thuận Thiên hoàng đế mười tuổi đã có chủ kiến và mục đích của mình, đối mặt Khương Trường Sinh, hắn hăng hái, biểu đạt hùng tâm của mình.
Khương Trường Sinh cười nhìn hắn, trong lòng rất cảm khái, hắn nghĩ tới mấy chục năm trước, Khương Tử Ngọc nhỏ tuổi trước kia kể rõ hùng tâm tráng chí của mình cho hắn nghe.
Dần dần, hình ảnh Khương Tử Ngọc và Thuận Thiên hoàng đế trùng hợp với nhau.
Khương Trường Sinh lâm vào bên trong hồi tưởng vô hạn.
Tử Ngọc tiểu tử thúi này làm sao còn không đầu thai, chẳng lẽ phải chờ tới Đại Cảnh không người có thể Thành Hoàng lại đến diễn một đợt ngăn cơn sóng dữ?
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ.
Hàn huyên rất lâu, Thuận Thiên hoàng đế đứng dậy, đi đến trước mặt Khương Tiển, nói:
- Cửu hoàng thúc, chớ có bi thương, phụ hoàng và Hoàng gia gia nguyện vọng chính là thống nhất thiên hạ, ngươi cũng không thể lười biếng, ta mặc dù tuổi nhỏ, nhưng tuyệt không nhát gan, nhưng ta chính là hoàng đế, không thể ra trận giết địch, mong rằng cửu hoàng thúc giúp ta.
Hắn khom lưng hành lễ.
Khương Tiển tỉnh rượu, vội vàng đỡ hắn dậy, nhìn vị tiểu thiên tử nhỏ tuổi này, trong lòng Khương Tiển chua xót, một cảm giác sứ mệnh trước nay chưa có bao phủ trong lòng của hắn.
- Cửu đệ, phụ hoàng có Bình An tướng quân, ta thì nhờ vào ngươi.
- Cửu đệ, trẫm mệt mỏi quá, ngươi khi nào thành tựu Kim Thân?
- Ha ha ha ha, Cửu đệ, trẫm cuối cùng đợi đến khi ngươi thành tựu Kim Thân, huynh đệ hai người ta ngươi nhất định có thể vượt qua tổ tiên, xây dựng cương thổ càng lớn.....
Lời nói của Khương Tú không ngừng vang lên bên tai hắn, khiến cho hắn rất khó chịu, ôm Thuận Thiên hoàng đế vào trong ngực, nói khẽ:
- Hoàng thúc đáp ứng ngươi, hoàng thúc chắc chắn để ngươi không cô phụ nguyện vọng của phụ hoàng ngươi.....
Hắn sở dĩ khó chịu chủ nếu là không có nhìn thấy Khương Tú một lần cuối.
Thuận Thiên hoàng đế không có nhiều lời, mà đưa tay ôm lấy phía sau lưng hùng tráng của Khương Tiển. Nhìn một màn này, Khương Trường Sinh vui mừng cười một tiếng, đây mới là truyền thừa.
Sau khi Thuận Thiên hoàng đế rời đi, Khương Tiển phấn chấn tinh thần, bắt đầu luyện công.
Sau đó là Đông Hải vương triều.
Cùng lúc đó, tin tức liên quan tới Cảnh Nhân tông băng hà đã điên cuồng truyền khắp thiên hạ, các triều thiên hạ biết được tân hoàng Đại Cảnh chính là một hài đồng mười tuổi, khắp thiên hạ đều đang cười, đồng thời thở dài một hơi.