Chương 328: Niên hiệu Thuận Thiên, mục tiêu mới của Mộ Linh Lạc (2)
Kẻ này còn tuổi nhỏ, ít nhất cũng phải chờ mười năm mới có thể khai chiến.
Nói không chừng kẻ này ham chơi, không muốn chinh chiến?
Trong lúc nhất thời, các triều cuồn cuộn sóng ngầm, mỗi ngày người vào kinh thành càng ngày càng nhiều.
···
Trong mộng cảnh.
Khương Trường Sinh khó được không luận bàn với Mộ Linh Lạc, mà là nói chuyện phiếm.
Mộ Linh Lạc ngồi bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Trường Sinh ca ca, ngươi có tâm sự phải không?
Khương Trường Sinh thở dài nói:
- Tôn nhi ta qua đời.
- A?
Mộ Linh Lạc quá sợ hãi, Trường Sinh ca ca có tôn nhi, vậy hắn chẳng phải là.....
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:
- Ta đưa tiễn vợ con, lại đưa tiễn tôn nhi, ta phát hiện được tâm ta càng ngày càng bình tĩnh, có lẽ lúc người khác chỉ còn lại có chính mình sẽ hoài nghi nhân sinh, không biết nhân sinh nên truy cầu cái gì, nhưng ta vẫn kiên định như cũ, ta muốn vĩnh viễn sống sót, không ngừng truy cầu lực lượng mạnh hơn, cho đến trở thành mạnh nhất.
Mộ Linh Lạc nghe Khương Trường Sinh nói thê tử cũng đã qua đời, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, chợt lại cảm thấy xấu hổ, mình sao có thể có ý tưởng như vậy?
Ánh mắt nàng nhìn về phía Khương Trường Sinh tràn ngập ôn nhu.
Đúng vậy, nàng sớm hiểu tuổi tác Khương Trường Sinh vượt xa nàng, bằng không như thế nào từ nhỏ làm bạn nàng lớn lên, mà lại vĩnh viễn mạnh hơn nàng, còn nắm giữ nhiều tuyệt học không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Nàng không rõ ràng tại sao Khương Trường Sinh lại tiến vào giấc mơ của mình, nhưng nàng cảm giác mình hết sức may mắn có được tất cả những thứ này.
Mục tiêu của Khương Trường Sinh cũng là mục tiêu của nàng, nàng cũng muốn theo đuổi lực lượng mạnh hơn.
Nhưng bây giờ, nàng lại có mục tiêu mới.
Nàng cũng muốn vĩnh viễn sống sót, khiến cho hắn không còn cô đơn nữa.
Khương Trường Sinh lẳng lặng kể rõ tâm tình của mình, Mộ Linh Lạc nghiêm túc nghe.
Rất lâu.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Nói một chút đi, gần đây trôi qua như thế nào?
Mộ Linh Lạc nói:
- Ta trôi qua rất tốt, cũng rất khô khan, đúng, Lâm Hạo Thiên ta trước đó đề cập qua, ngươi còn nhớ chứ, tên kia cũng hết sức sôi nổi, biểu muội thanh mai trúc mã của hắn thích một tên thiên kiêu trong Thánh phủ, hắn thẹn quá hoá giận, nhất định phải quyết chiến với người ta, mặc dù bị đánh bại, nhưng hắn lâm chiến đột phá Thần Nhân, kinh động Thánh phủ, được một tên trưởng lão thu làm đồ đệ, bất quá ân oán giữa hắn và vị thiên kiêu kia vẫn chưa kết thúc, hai người đều chuẩn bị tham gia Thánh phủ lịch luyện, sợ là lại muốn tranh đấu.
Chuyện xưa này sao mà nghe quen thuộc quá.....
Khương Trường Sinh hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy hắn thế nào?
Mộ Linh Lạc lắc đầu nói:
- Không được tốt lắm, cảm thấy rất hèn yếu, người ta không thích hắn, hà tất cưỡng cầu, còn không bằng hảo hảo luyện công, gia cảnh hắn không tệ, thiên tư lại mạnh, còn sầu vì nữ nhân?
Khương Trường Sinh cười hỏi:
- Có nam đệ tử truy cầu ngươi hay không?
Mộ Linh Lạc trừng mắt nhìn, nói:
- Tự nhiên là có, bất quá bọn hắn không có cơ hội, ta một mực bế quan, ai, đều do Trường Sinh ca ca quá sớm xuất hiện trong mộng của ta, để ta cảm thấy nam nhi khác đều chỉ đến như thế.
- Thế ta về sau không xuất hiện trong mộng của ngươi nữa.
- Ta không đồng ý, Trường Sinh ca ca, ngươi nhất định phải tới.
Nàng ôm lấy cánh tay Khương Trường Sinh, tựa ở trên vai hắn, hừ hừ nói.
Lỗ tai của nàng đều đỏ, nhịp tim đập cực nhanh.
Rõ ràng là mộng cảnh, vì sao ngay cả cảm thụ đều sâu sắc như vậy?
Mộ Linh Lạc mê muội suy nghĩ, nàng lần đầu tiên lớn mật như thế, có lẽ là thấy Khương Trường Sinh hiếm thấy bộc lộ ra sự u buồn.
Khương Trường Sinh không có thoát khỏi, hắn nhìn bầu trời xanh thẳm, nói:
- Ta sẽ theo ngươi, một mực bồi tiếp ngươi.
Mộ Linh Lạc nhẹ giọng đáp:
- Ta đây cũng phải nỗ lực sống sót, một mực ở cùng ngươi.
Mặc dù còn không rõ ràng lắm kiếp này có thể nhìn thấy Khương Trường Sinh hay không, nhưng nàng sẽ nỗ lực vì mục tiêu này.
- Không, nhất định có thể gặp nhau.
Mộ Linh Lạc kiên định suy nghĩ.
Tháng mười, vào thu.
Trong tẩm cung.
Thuận Thiên hoàng đế ngồi tĩnh tọa ở trên giường, Nhân Vương ở sau lưng hắn, đang truyền công lực bản thân cho Thuận Thiên hoàng đế.
Nhân Vương chậm rãi thu tay lại, nói:
- Ngươi quá nhỏ tuổi, ta cần thời gian ba năm mới có thể hoàn toàn truyền công lực cho ngươi.
Tóc của hắn đã xuất hiện màu trắng, rõ ràng công lực hắn đang tiêu hao.
Thuận Thiên hoàng đế đứng dậy, đi xuống giường, sau đó vịn Nhân Vương đứng lên.
Nhân Vương lắc đầu bật cười:
- Ta cần gì ngươi vịn, được rồi, ngươi lại đi làm việc đi, ta đi trước.
Tiếng nói vừa ra, hắn hư không tiêu thất trên giường, tan biến không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thuận Thiên hoàng đế cất bước đi đến thư phòng bên cạnh, mở lời:
- Truyền Khương Thiên Mẫn tới gặp trẫm.
Bạch Y vệ ngoài cửa lĩnh mệnh rời đi.
Một lúc lâu sau, Khương Thiên Mẫn đi vào thư phòng, hắn rất khẩn trương, nhìn thấy Thuận Thiên hoàng đế, hắn cắn răng, khom lưng hành lễ:
- Bái kiến bệ hạ.
- Đã xưng trẫm là bệ hạ, vì sao không quỳ?
Thuận Thiên hoàng đế ngồi trên ghế, bưng một quyển sách, hững hờ hỏi.
Sắc mặt Khương Thiên Mẫn tái xanh, trong lòng biệt khuất, nhưng càng nhiều hơn chính là hoảng sợ.
Hắn hít sâu một hơi, quỳ lạy dập đầu, cắn răng nói:
- Bái kiến bệ hạ.
Thuận Thiên hoàng đế không có nhìn về phía hắn, nói khẽ:
- Trẫm biết được hành động trước đó của ngươi, trẫm có thể không so đo, nhưng trẫm không thể nào quên, càng không thể phong ngươi làm vương, ngươi đi Long Khởi quan đi, từ nay về sau làm đạo sĩ.