Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 343: Chân Long tự, võ học gì có thể nhảy vọt xa như vậy? (1)

Chương 343: Chân Long tự, võ học gì có thể nhảy vọt xa như vậy? (1)
Được Bạch Y vệ dẫn đầu, hắn đi đến ngự thư phòng.
Thuận Thiên hoàng đế buông xuống bí tịch trong tay, nhìn về phía lão tăng, nói:
- Ngươi tên là gì?
- Bần tăng Già Diệp, gặp qua bệ hạ.
- Nói một chút lai lịch của ngươi, trẫm còn không rõ ràng lắm lai lịch của ngươi, ngươi cứ yên tâm, dù như thế nào, trẫm đều sẽ ủng hộ ngươi, nhưng ngươi càng thẳng thắn thì trẫm sẽ càng cao hứng.
Thuận Thiên hoàng đế nhẹ giọng cười nói, hắn mười bốn tuổi đã có uy nghiêm của đế hoàng, có lẽ là do công lực của Nhân Vương, khiến cho ánh mắt của hắn rất có cảm giác áp bách, nhất là phối hợp cái bớt dựng thẳng ở giữa mi tâm hắn.
Già Diệp giảng giải chi tiết, Thuận Thiên hoàng đế nghiêm túc nghe.
Thật lâu.
Thuận Thiên hoàng đế cảm khái nói:
- Trẫm biết được võ đạo hải dương mạnh hơn xa đại lục. Không nghĩ tới phân tranh hung hiểm như thế, trẫm sẽ phên chuẩn cho ngươi, lựa chọn cho ngươi một nhóm võ giả tư chất bất phàm làm nhóm đệ tử đầu tiên, đến lúc đó lại để cho các phái võ lâm Ti Châu tiến đến làm khách, để môn phái của ngươi ra mắt với mọi người, nổi tiếng thiên hạ, cứ gọi Chân Long tự, như thế nào?
Chân Long tự...
Đôi mắt Già Diệp rủ xuống, nói:
- A Di Đà Phật, đa tạ bệ hạ hao tâm tổn trí, tên này tự nhiên có thể.
Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, Già Diệp rời đi, hắn tạm thời ở trong kinh thành.
Thuận Thiên hoàng đế lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói:
- Càn Khôn cảnh trăng sáng treo cao, thu vào một tháng như nước.
Bên trong rừng núi hoang vắng, Mộ Linh Lạc ngồi tĩnh tọa ở bên cạnh đống lửa, hai tên nữ tử ngồi ở hai bên nàng, Nam Cung Địch từ nơi không xa đi tới, sau lưng hắn còn có đệ tử khác đang đi tới lui, Lâm Hạo Thiên một mình tĩnh toạ chữa thương ở dưới gốc cây cách đó hơn trăm trượng.
Nam Cung Địch ngồi ở đối diện Mộ Linh Lạc, thấp giọng nói:
- Ta hỏi qua, bọn hắn cũng đều đi tới phía Huyền Mi Yêu Vương, đánh giết đầu Yêu Vương này, tất có thể thu được các trưởng lão tán thưởng, bọn hắn cũng không muốn bỏ qua, mà cả người của Yêu Vương toàn là báu vật.
Chỉ có thể hiện tốt khi đối mặt với yêu vật mạnh mẽ mới có thể lộ ra thực lực vượt qua người ta một bậc.
Thiên tư càng mạnh, khiêu chiến yêu vật càng mạnh.
- Nhiều người như vậy, vậy cũng không dễ làm.
- Không có cách, bên trong phạm vi ngàn dặm chỉ có một đầu Yêu Vương.
Hai nữ đệ tử thở dài nói, phàm là người bái vào thánh phủ đều là thiên tài, dám báo danh tham gia Thánh phủ thi đấu, tự nhiên đều muốn đoạt được thành tích tốt.
Nam Cung Địch nhìn về phía Mộ Linh Lạc, hỏi:
- Mộ sư muội, ngươi thấy thế nào, sư phụ bảo chúng ta chiếu cố ngươi thật tốt, nếu là hỗn chiến, rất nguy hiểm, chúng ta cũng có thể đi lên phía bắc tìm Yêu Vương khác.
Hai nữ đệ tử cũng nhìn về phía Mộ Linh Lạc, các nàng thật không có cảm thấy không ổn, các nàng cũng bị nhắc nhở qua, thiên tư của Mộ Linh Lạc làm các nàng thật lòng khâm phục, Mộ Linh Lạc hàng năm bế quan, đối xử với mọi người hiền lành, đối với sư muội dạng này, ấn tượng của các nàng cũng rất tốt.
Mộ Linh Lạc mở mắt, nói:
- Đi nhìn một cái đi, Yêu Vương cường đại, còn chưa từng thấy qua, nếu như Yêu Vương không phải tồn tại mà bốn người chúng ta có thể hạ gục, lên phía bắc ngược lại nguy hiểm, không bằng trước quan chiến, hấp thụ kinh nghiệm.
Lời nàng nói được hai vị sư tỷ đồng ý.
Vị sư muội này không tầm thường, thiên tư mạnh mẽ, nhưng không có coi trời bằng vung.
Nam Cung Địch cười cười, nói:
- Thế sáng sớm ngày mai cùng nhau đi nhìn một cái.
Mộ Linh Lạc bỗng nhiên phát giác được một ánh mắt, nàng liếc mắt nhìn đi, nhìn thấy Lâm Hạo Thiên xa xa đang nhìn mình chằm chằm, thấy thế, nàng khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, sau đó lại nhắm mắt.
Lâm Hạo Thiên nhìn Mộ Linh Lạc thật sâu một cái, sau khi thu hồi tầm mắt.
Mỗi lần nhìn thấy Mộ Linh Lạc, tâm tình của hắn sẽ hết sức phức tạp.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều được người gọi là thiên tài, nhưng lúc nhỏ tuổi hắn và Mộ Linh Lạc có luận bàn qua, bị đánh bại đè xuống quét đất, khi đó hắn mới hiểu nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, sau khi tiến vào Thánh phủ, Mộ Linh Lạc vẫn có thể bảo trì phong mang, mặc dù đi vào bên trong Thánh phủ cũng là thiên tài số một, vô luận hắn cố gắng thế nào, khoảng cách tựa hồ cũng không có rút ngắn.
- Chỉ cần ta thật nỗ lực, không sớm thì muộn sẽ vượt qua nàng.
Lâm Hạo Thiên ý chí chiến đấu sục sôi suy nghĩ, hắn thật không có thích Mộ Linh Lạc, hắn không thích loại băng sơn mỹ nhân kiểu này, hắn càng ưa thích nữ tử hoạt bát, ôn nhu giống như biểu muội của hắn.
Ai!
Vừa nghĩ tới biểu muội, hắn liền hết sức đau lòng.
Hắn gặp qua tình cảnh thiên kiêu thông đồng những nữ đệ tử khác, nhưng hắn vô luận như thế nào nói cho biểu muội nghe, biểu muội đều không tin, bây giờ bởi vì hai người tranh đấu, hắn đã một năm chưa từng gặp qua biểu muội.
Tình cảm từ nhỏ đến lớn để cho hắn khó mà dứt bỏ, ngoại trừ ưa thích, hắn càng nhiều hơn chính là lo lắng, sợ biểu muội bị mắc lừa, không chịu nổi đả kích.
Vì xua tan chút chuyện phiền lòng này, hắn nghĩ tới kim quang thần bí gặp phải mấy ngày trước.
Hắn không có nhìn thấy chủ nhân của kim quang, đệ tử khác cũng đang tìm kiếm.
Điều này nói rõ cái gì?
Đối phương rất có thể là chuyên môn cứu hắn, cũng không phải đi tới phía yêu thú.
Từ khi gia tộc bị diệt, Lâm Hạo Thiên lần đầu tiên có cảm xúc cảm động, cảm kích. Cho dù là sư phụ hắn cũng chỉ là nhìn trúng thiên phú của hắn, cũng không phải ưa thích hắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất