Chương 344: Chân Long tự, võ học gì có thể nhảy vọt xa như vậy? (2)
- Về sau nếu gặp được hắn, nhất định phải báo đáp hắn thật tốt.
Lâm Hạo Thiên vừa nghĩ, một bên vận công chữa thương.
Một bên khác.
Mộ Linh Lạc tiến vào mộng cảnh, nhìn thấy Khương Trường Sinh.
- Ngày mai chúng ta sẽ muốn đối phó Yêu Vương, ta còn không biết Yêu Vương mạnh bao nhiêu, nghe nói Yêu Vương đi đến Yêu Vương cảnh rất có thể đi đến Càn Khôn cảnh.
Mộ Linh Lạc hưng phấn nói.
Chỉ có ở trước mặt Khương Trường Sinh, nàng mới có cảm xúc, Khương Trường Sinh vuốt vuốt đầu của nàng, cười nói:
- Ngươi chỉ là một Thần Nhân cũng dám khiêu chiến Càn Khôn cảnh?
Mộ Linh Lạc buông tay nói:
- Không chỉ là ta, còn có những đệ tử khác, đệ tử Thánh phủ đều có thần binh mạnh mẽ của mình, có đôi khi còn có thể vượt cảnh giới chiến đấu, mà những yêu vật này không có thần binh tương trợ, nếu Yêu Vương thật là Càn Khôn cảnh, đối mặt hơn mười vị Kim Thân cảnh, trên trăm vị Thần Nhân vây công, cũng rất khó sinh tồn.
Đúng như thế, nội tình Thánh phủ khác biệt, sức chiến đấu của đệ tử trong cùng cảnh giới tất nhiên kiệt xuất.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Ngươi cứ yên tâm hiện ra thiên phú của ngươi đi, nếu thật gặp nguy hiểm, ta sẽ cứu ngươi, dĩ nhiên, ngươi không thể nói cho bất kỳ kẻ nào là ta xuất thủ cứu ngươi.
Nghe vậy, Mộ Linh Lạc trừng mắt nhìn, tò mò hỏi:
- Trường Sinh ca ca, ngươi đến Thần Cổ đại lục rồi?
Tâm tình nàng sục sôi, nhưng nỗ lực khắc chế, để cho mình tận lực lộ ra cẩn thận.
- Thật không có, ta ở chân trời góc biển, nhưng mặc dù ở chân trời góc biển, ta cũng có thể cứu ngươi.
Khương Trường Sinh lắc đầu nói.
Mộ Linh Lạc nghe xong, vui mừng trong lòng tan biến.
Nàng bĩu môi nói:
- Ngươi gạt người, ngươi làm sao ở chân trời góc biển mà cứu ta, võ học gì có thể nhảy vọt xa như vậy?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Không tin cũng được, như thế cũng tốt, ngươi nghiêm túc đối đãi, không được thư giãn.
Mộ Linh Lạc gật đầu.
Hai người không có trò chuyện bao lâu đã kết thúc mộng cảnh, dù sao Mộ Linh Lạc còn đang ở dã ngoại, cũng không thể đợi ở trong mơ quá lâu, mỗi ngày trò chuyện vài phút đã không sai biệt lắm, tấp nập như thế là vì nàng đang tham gia Thánh phủ thi đấu, bình thường đều một tháng gặp một lần.
Ánh nắng sáng sớm rắc vào trong dãy núi.
Từng người từng người võ giả bay ra từ giữa rừng núi, đạp không tiến lên, phương hướng bọn hắn bay giống nhau.
Mộ Linh Lạc, Nam Cung Địch bốn người cũng như thế, mặt đối với đại chiến kế tiếp, các nàng tràn ngập chờ mong.
Mộ Linh Lạc thoáng nhìn Lâm Hạo Thiên cũng đang phi hành, nàng không khỏi lắc đầu.
Cái tên này thật muốn chết.
Bị thương, còn dám đi chiến Yêu Vương.
Nàng không thể nào hiểu được tinh thần yêu thích mạo hiểm kiểu này, dù sao thì Lâm Hạo Thiên có tư chất không kém, có được tài nguyên của Thánh phủ, hà tất tranh chấp mọi chuyện?
Hơn một trăm đệ tử Thánh phủ bay về cùng một phương hướng, vạch phá bầu trời, có chút hùng vĩ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Vào lúc gần giữa trưa, Kỳ Duyên thương hội Trương Anh đến đây bái phỏng Khương Trường Sinh.
- Đạo Tổ, Khương La đi theo bên cạnh Tà Tôn có thể là người hoàng thất Đại Cảnh?
Trương Anh thận trọng hỏi.
Khương Trường Sinh mở mắt nói:
- Ừm, hắn chính là huynh đệ song bào thai của Nhân tông, làm sao vậy?
Trương Anh vội vàng nói:
- Kỳ Duyên thương hội thăm dò Huyền Không đảo đang đuổi giết Tà Tôn, Khương La, bởi vì hoàng đế từ chối Huyền Không đảo, Kỳ Duyên thương hội lo lắng Huyền Không đảo trả thù Đại Cảnh, cho nên một mực âm thầm nhìn chằm chằm, Huyền Không đảo điều động một vị cường giả Động Thiên cảnh truy sát Tà Tôn, nguyên nhân gây ra giống như là Tà Tôn, Khương La hợp lại tru giết một tên võ giả Càn Khôn cảnh của bọn hắn, Huyền Không đảo giận dữ, đảo chủ tự mình đưa ra thông sát lệnh.
Lại là Huyền Không đảo.
Ánh mắt Khương Trường Sinh lóe lên vẻ khác lạ, Trương Anh cho rằng hắn tức giận, vội vàng nói:
- Đạo Tổ xin yên tâm, nếu Kỳ Duyên thương hội gặp được Khương La, chắc chắn giúp hắn đào thoát, sớm ngày đưa về Đại Cảnh.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:
- Ừm, đa tạ Kỳ Duyên thương hội có ý tốt.
Hắn cũng không có tức giận, mà là đang chờ mong.
Hắn giống như thấy sinh tồn ban thưởng tiếp theo đang trên đường chạy tới.
Sau khi Trương Anh rời đi, Bạch Kỳ tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:
- Khương La và Tà Tôn thật biết cách làm ầm ĩ, bọn hắn bị đuổi giết, chẳng lẽ bởi vì công pháp của bọn họ? Nói thật, ta đều hết sức động tâm.
Khương Trường Sinh đứng dậy, lắc mông, chuyển động gân cốt, nói:
- Công pháp kia nhìn như vô hại, kì thực tỉ lệ rất thấp, ở trước Càn Khôn cảnh là thần công không tầm thường, sau khi đi đến Càn Khôn cảnh, công lực tăng trưởng sẽ rất chậm.
Hắn kiểm tra qua giá trị hương hỏa của Tà Tôn, Khương La, tăng trưởng không tính quá nhanh, lấy tốc độ tăng trưởng về giá trị hương hỏa của Tà Tôn mà nói, đoán chừng còn phải đợi thêm hai ba mươi năm mới có thể thành tựu Động Thiên cảnh, có lẽ có hoàn cảnh tương quan cùng võ đạo đại lục.
Đương nhiên, tốc độ như vậy đối với tuyệt đại đa số võ giả mà nói đã rất nhanh, chẳng qua là Khương Trường Sinh không nhìn trúng.
Hắn cũng không muốn để đệ tử Long Khởi quan học, công này quá dễ dàng đi theo con đường cực đoan, tất nhiên sẽ lưu lại mầm tai hoạ cho Long Khởi quan, hắn không muốn nhìn thấy đệ tử Long Khởi quan tàn sát lẫn nhau, hoặc là Long Khởi quan giết hại nhân sĩ võ lâm, dẫn đến giá trị hương hỏa của hắn chậm lại tốc độ tăng trưởng.