Chương 354: Người mạnh nhất Thiên Hải
Đối mặt Mộ Linh Lạc truy hỏi, Khương Trường Sinh suy tư một chút đáp.
- Ta đã quên.
Hắn xác thực không rõ ràng, bởi vì hắn tu luyện Tiên đạo, tầng thứ sáu có thể so với Càn Khôn cảnh, tầng thứ bảy có thể so với Tam Động Thiên cảnh, bước tiến quá lớn, hắn căn bản tính không rõ ràng.
Mộ Linh Lạc không buông tha nói:
- Cái kia dù sao cũng phải có thời gian đại khái chứ?
Mặc dù ở chung lâu như vậy, Khương Trường Sinh trong lòng nàng vẫn hết sức thần bí, nàng đều hiếu kỳ về mọi chuyện của Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh suy tư nói:
- Đại khái trăm tuổi đi.
Trên thực tế hắn sáu mươi chín đã có thể so với Tam Động Thiên Cảnh, nhưng đối mặt với bất kỳ người nào hắn đều giữ lại một tay, cho dù là Mộ Linh Lạc, một phần vạn nha đầu này không cẩn thận nói lỡ miệng thì sao.
Mộ Linh Lạc trừng lớn đôi mắt đẹp, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
- Trường Sinh ca ca, ngươi cũng quá lợi hại đi, so với đệ nhất thiên tài trước mắt của Thánh phủ còn nhanh hơn đến năm mươi năm.
- Đừng nói, điệu thấp.
- Ừm ừm, cho dù ta có nói ra thì cũng không ai tin. -
- Vậy cũng đừng nói.
- Thật sao.
Khương Trường Sinh nói sang chuyện khác, để cho nàng nói tiếp những thiên tài bên trong Thánh phủ, còn có nhân vật truyền kỳ của Thần Cổ đại lục.
Mộ Linh Lạc mặc dù thường xuyên bế quan, nhưng cũng có chú ý đối với những chuyện bên trong Thánh phủ.
Nàng còn nhắc đến Lâm Hạo Thiên, tiểu tử này trước đó không lâu lại náo ra một chuyện lớn, nghe nói hắn tập được một bộ công pháp của Thánh phủ mà năm trăm năm qua không người nào tập được, được một vị Thái Thượng trưởng lão tiếp kiến.
Lâm Hạo Thiên mặc dù lỗ mãng, nhưng thiên tư xác thực khó lường.
Chẳng qua, theo Khương Trường Sinh thấy, Lâm Hạo Thiên gần đây thuận lợi như thế, tiếp theo chắc chắn đứng trước đại kiếp, loại tính cách này của hắn rất khó an phận thời gian lâu dài.
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, cuộc sống bình thản tu hành ngày ngày trôi qua.
Một tháng sau.
Hoàng cung, trong ngự thư phòng.
Trương Thừa Cương đến từ Huyền Không đảo cung kính đứng ở trước bàn, đối mặt Thuận Thiên hoàng đế, bày ra tư thái rất thấp.
Thuận Thiên hoàng đế âm thầm thoải mái, lần trước Huyền Không đảo phái người đến, vênh vang đắc ý, bây giờ Thiếu đảo chủ tự mình đến đây, chỉ cầu giao hảo, xưa nay so sánh, hắn há có thể không vui sướng?
Bất quá Thuận Thiên hoàng đế không có tung bay, hắn biết được nguồn gốc cho tất cả những cải biến này đều do Đạo Tổ mạnh mẽ, cũng không phải Đại Cảnh mạnh mẽ.
Thuận Thiên hoàng đế ra vẻ khó xử, nói:
- Đạo Tổ chính là sư phụ của Thái Tông hoàng đế, trẫm không có tư cách đi quấy rầy ngài ấy, nói không sợ Huyền Không đảo chê cười, trẫm bình thường cũng rất khó nhìn thấy Đạo Tổ, đều là Đạo Tổ chủ động triệu kiến, mưu tính cho trẫm.
Trương Thừa Cương nghe xong, trong nháy mắt nghe hiểu rất nhiều ý tứ.
Hắn vội vàng cười làm lành nói:
- Đã như vậy, vậy tại hạ tự nhiên không thể cưỡng cầu, bất quá Huyền Không đảo nguyện giao hảo cùng Đại Cảnh, không biết bệ hạ cần gì, ta nhìn một chút có thể giúp được một tay hay không, ta đi xa mấy chục vạn dặm tới đây, dù sao cũng phải làm chút chuyện.
Thuận Thiên hoàng đế cười nói:
- Trẫm còn xác thực có việc, trẫm cần số lượng lớn đội thuyền tinh tế, kiên cố, tốc độ nhanh, không biết Huyền Không đảo có không?
- Đương nhiên là có, chờ ta trở về, phái người đưa tới một trăm chiếc thuyền biển, đủ chưa?
- Đủ, thay trẫm đa tạ ý tốt của Trương đảo chủ, Đại Cảnh và Huyền Không đảo chính là quan hệ hữu hảo.
- Ha ha ha, bệ hạ khách khí, trừ cái đó ra, bệ hạ nhưng còn có nhu cầu khác?
Thuận Thiên hoàng đế nghe xong, cũng không khách khí, nói tiếp.
Trương Thừa Cương bày ra vẻ mặt tươi cười đáp ứng, trong lòng thì tại thầm mắng.
Thằng ranh con này thoạt nhìn tuổi nhỏ, làm sao tham lam như thế.
Thuận Thiên năm thứ bảy.
Đội tàu thứ nhất ra biển trở về, hoàng đế chiếu cáo thiên hạ, ăn mừng Đại Cảnh đi bước thứ nhất xưa nay chưa từng có, cũng tuyên bố muốn trong vòng ba năm, chiếm lĩnh một vùng biển phía dưới Ngự Châu, chín mươi chín châu vì đó vui mừng.
Không ít bách tính bắt đầu xuôi nam, ý đồ sau này ra biển vớt cá.
Đầu tháng tư.
Đội tàu Kỳ Duyên thương hội bắt đầu đi tới Thiên Hải, Trương Anh đứng trên boong thuyền, đứng bên cạnh là một nam tử cao tuổi, chính là Lão tướng quân Đại Cảnh - Tông Thiên Vũ.
Tông Thiên Vũ dẫn đầu một nhóm đệ tử tư chất trác tuyệt chuẩn bị đi tới Thiên Hải xông xáo, một là hiểu rõ võ đạo Thiên Hải, hai là nhìn một chút có thể cắm rễ tại Thiên Hải hay không, Tông Thiên Vũ vốn là nhân sĩ võ lâm, lại có thực lực Thần nhân, đối với việc hoàng đế an bài mình làm, hắn không chút do dự đáp ứng, hắn cũng muốn nhìn một thiên địa rộng lớn hơn khi còn sinh thời.
Trương Anh đang giảng giải cho Tông Thiên Vũ phân bố đại khái của các thế lực Thiên Hải, Tông Thiên Vũ nghiêm túc nghe.
Tông Thiên Vũ đột nhiên hỏi:
- Người nào mạnh nhất bên trong Thiên Hải?
Trương Anh cười nói:
- Võ đạo minh chủ Thiên Hải, Diệp Tầm Địch mạnh nhất, hắn vào hai trăm năm trước đã bước vào Động Thiên cảnh, quét ngang các đại tông môn Thiên Hải, dùng vũ lực tuyệt đối mạnh mẽ thống nhất võ đạo, nếu không phải Diệp minh chủ, Thiên Hải bây giờ vẫn vô cùng hỗn loạn, tông môn tranh đấu lộn xộn, phàm nhân gặp nạn, Kỳ Duyên thương hội chúng ta cũng lớn mạnh với tốc độ cao bên trong hai trăm năm này.