Chương 355: Thiên tư kiếm đạo, bước vào Thánh Võ
Diệp Tầm Địch.
Tông Thiên Vũ yên lặng ghi lại cái tên này.
Mặt biển phía trước xuất hiện sương mù bàng bạc, đây cũng là sương mù để người Đại Cảnh e ngại, một khi lọt vào trong đó sẽ mất phương hướng.
Ánh mắt Tông Thiên Vũ đầy chờ mong, sau khi cùng Trương Anh trò chuyện, hắn càng thêm cảm thấy hứng thú về Thiên Hải.
Trong đình viện.
Khương Trường Sinh đang chuyên tâm luyện công, trước mắt đột nhiên hiện ra một hàng chữ:
【 Thuận Thiên năm thứ bảy, Khương Dự bị ngươi đánh dấu đầu thai thành công, giáng sinh tại Thiên Hải Chi Địa 】
Hắn mở to mắt.
Lúc trước hắn không có chúc phúc cho Khương Dự, nhưng nghĩ tới chuyện Tứ Hải hiền thánh gặp phải, hắn không đành lòng, vẫn đưa đi năm vạn giá trị hương hỏa cho Khương Dự, trợ hắn kiếp này có thể may mắn cả đời.
Chờ Đại Cảnh thống nhất đại lục, mục tiêu tiếp theo là Thiên Hải.
Vừa rồi có hai vị cố nhân ở Thiên Hải, tình cờ có rảnh thì nhìn xem nhân sinh của bọn hắn cũng có thể thuận tiện nhìn Thiên Hải một chút.
Thấy Khương Trường Sinh mở mắt, Bạch Kỳ lại gần, nói:
- Chủ nhân, nhìn một chút bộ kiếm pháp của ta như thế nào.
Khương Trường Sinh khẽ gật đầu.
Bạch Kỳ sở dĩ không tìm Kiếm Thần, là bởi vì Kiếm Thần hình như đã sắp có chuyện rồi.
Hắn ngồi trên mái hiên ngộ kiếm đã tầm một tháng, không nhúc nhích, nếu không phải có thể cảm nhận được hô hấp của hắn, Bạch Kỳ đều cho rằng hắn chết rồi.
Khương Trường Sinh xem thấu hắn đang chìm đắm ở trong một loại trạng thái đốn ngộ, cũng không có quấy rầy hắn.
Không thể không nói, thiên tư của Kiếm Thần vô cùng cường đại, nhất là bên trên ngộ tính, nếu như có thể tu tiên, nhất định cũng sẽ trở thành Kiếm Tiên thiên tư xuất chúng, đáng tiếc, đây là võ đạo thế giới, hắn không tu tiên được.
Đi theo Khương Trường Sinh lâu như vậy, Khương Trường Sinh thật ra không có dạy hắn quá nhiều thứ, đều nói chút lời cố làm ra vẻ bí ẩn, nhưng Kiếm Thần có thể lấy được dẫn dắt từ bên trong, để Khương Trường Sinh hết sức im lặng.
Bạch Kỳ bắt đầu hiện ra kiếm pháp của mình, trong miệng nó ngậm một thanh kiếm, tốc độ cao lắc đầu huy kiếm, kiếm khí đan xen, vờn quanh quanh người, lại hình thành một vòng bảo hộ kiếm khí, kình phong mãnh liệt, làm Hoàng Thiên, Hắc Thiên đang ở ngủ say bừng tỉnh.
Khương Trường Sinh quan sát tỉ mỉ, phát hiện vòng bảo hộ kiếm khí này không đơn giản, dù cho là Kim Thân cảnh tới gần, cũng có thể là phá một lớp da.
Hắn cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ đầu Yêu Lang này thật có thiên phú Kiếm đạo?
Hắn không thể nào hiểu được, thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong mắt hắn, Bạch Kỳ một mực là phế vật, tăng tu vi cảnh giới lên tới Thần Nhân đều dựa vào hắn cứng rắn đề bạt.
Bạch Kỳ đắc ý hỏi:
- Chủ nhân, thế nào? Một chiêu này như thế nào? Có thể công có thể phòng, nô gia gọi nó là kiếm khí chu thiên, một chiêu này có khả năng đẩy ra, quét ngang kẻ địch xung quanh, bất quá đang ở trong sân, nô gia không tiện thi triển.
Khương Trường Sinh gật đầu, tán thán nói:
- Không tệ, rất mạnh.
Nghe thấy Khương Trường Sinh tán thưởng mình, Bạch Kỳ giải trừ chiêu thức, nó mở cờ trong bụng, có thể được Khương Trường Sinh khen ngợi có thể là chuyện rất khó.
Đáng tiếc Khương Tiển tiểu tử kia không ở đây, bằng không nhất định phải khiến hắn giật mình.
Bạch Kỳ tiến đến trước mặt Khương Trường Sinh, bắt đầu vuốt mông ngựa, nói cái gì đều là do ngài dạy dỗ thật tốt, nuôi thật tốt.
Khương Trường Sinh không có nói tiếp, ánh mắt rơi vào trên người Kiếm Thần trên mái hiên.
Hắn có thể cảm giác được một cỗ khí thế khó mà hình dung đang dần bộc phát.
Cái tên này..
Khương Trường Sinh híp mắt, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Kiếm Thần muốn thành Động Thiên.
Kiếm Thần trước đó còn là Càn Khôn cảnh ngưng tụ thiên địa chi kiếm, hắn thấy đã đến gần vô hạn đến Động Thiên cảnh, chờ Kiếm Thần chân chính đi đến Động Thiên cảnh, lại phải mạnh cỡ nào?
Khương Trường Sinh rất chờ mong.
Ngồi đợi Kiếm Thần sau khi đột phá khiêu chiến mình.
Biển mây trên vùng trời Kinh Thành bắt đầu xoay quanh, hình thành vòng xoáy hùng vĩ mà khổng lồ, dẫn đến vô số người ngẩng đầu nhìn, đám võ giả đều có thể cảm nhận được khí vận giữa thiên địa đang cuộn trào.
Thuận Thiên hoàng đế đi ra ngự thư phòng, nhíu mày nhìn về phía bầu trời.
Thân là hoàng đế, hắn mẫn cảm nhất với khí vận, hắn rõ ràng cảm giác được có người đang điều động khí vận Đại Cảnh.
Cái hướng kia...
Hắn nhìn về phía Long Khởi quan, hắn đầu tiên suy nghĩ Đạo Tổ, nhưng rất nhanh đã phủ quyết, trên người Đạo Tổ không có một tia khí vận, mà cỗ khí tức này cũng không phải Đạo Tổ.
Hắn bỗng nhiên suy nghĩ một người, trong mắt lóe lên vui mừng.
Chẳng lẽ là Kiếm Thần?
Hắn một mực trông mà thèm Kiếm Thần, cảm thấy thực lực Kiếm Thần đặt ở Long Khởi quan quét rác quá lãng phí, nhưng có làm sao thì Kiếm Thần cũng không chịu xuống núi.
Cùng lúc đó, bên trong tiên vụ Long Khởi sơn dâng lên một đạo thân ảnh, chính là Kiếm Thần.
Hai chân hắn ngồi xếp bằng, một thanh bảo kiếm nằm ngang ở trên hai chân, hắn nhắm mắt lại, tóc trắng phơ theo gió phất phới, hắn bay tới bên trong vòng xoáy biển mây, khí vận sục sôi tràn vào trong cơ thể hắn, trợ hắn thối luyện thể phách.
Phía trên đại dương, một đảo hoang tô điểm ở phía trên xanh thẳm vô tận.
Trên đảo trong, một vùng sơn cốc.
Một nam tử áo đen đang ở bên cạnh dòng suối nhỏ gọt nhánh cây, bên cạnh hắn chất đống lít nha lít nhít mộc kiếm, dài ngắn không đồng đều, nhưng đều có hình kiếm.