Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 367: Có những bí mật không thể nói ra

Chương 367: Có những bí mật không thể nói ra
Hoàng y kiếm khách vội vàng trả lời:
- Kiếm Chủ đang lúc bế quan, hắn đã trăm năm không có ra đảo.
- Vậy cứ để cho Kiếm Chủ các ngươi tự mình đến đây, nếu đủ thành ý, ta sẽ cân nhắc.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói, hai vị kiếm khách nghe được mà cảm thấy áp lực gia tăng.
Kiếm Thần gật đầu.
Hai vị kiếm khách còn muốn nói thêm nữa, Kiếm Thần lườm bọn họ một cái, một cỗ kiếm ý cường đại bùng nổ, bao phủ hai người, kém chút dọa bọn hắn run chân, bọn hắn lập tức hành lễ cáo từ.
Đợi hai người bọn hắn rời khỏi, Bạch Kỳ chế giễu nói:
- Hai thằng này thoạt nhìn không sao, Kiếm Đình đây là xem thường Kiếm Thần của chúng ta?
Kiếm Thần bình tĩnh nói:
- Chớ nhìn bọn họ sợ, bọn hắn là Kim Thân cảnh hàng thật giá thật.
Kim Thân cảnh?
Bạch Kỳ bị dọa trừng lớn mắt sói.
Chợt, nó một lần nữa nằm xuống, cảm khái nói:
- Quả nhiên là Kim Thân không bằng chó, Càn Khôn khắp nơi có.
Thần Nhân cảnh như nó quả thật lăn lộn ngoài đời không nổi.
Kiếm Thần vui vẻ, cười nói:
- Đưa mắt khắp thiên hạ, Kim Thân tự nhiên ít rất có, Càn Khôn cảnh càng là thực lực tung hoành thiên hạ, nếu không có bối cảnh lớn, cảnh giới võ công thấp, sao có thể thấy được Đạo Tổ? Đạo Tổ đã đứng ở trên đỉnh của đại lục, những người muốn tiếp xúc với ngài thì chắc chắn cũng là tầng thứ đỉnh tiêm của võ đạo.
Bạch Kỳ trợn trắng mắt, nói:
- Ngươi nghĩ ta không biết?
Khương Trường Sinh không có phản ứng đến bọn hắn, bắt đầu vận dụng hương hỏa thỉnh nguyện, cảm giác hương hỏa tín đồ của mình.
Không cảm giác thì không sao, một ki cảm giác thì giật hết cả mình.
Quả nhiên là khắp thiên hạ.
Đại Cảnh nhiều nhất, nhưng các nơi thiên hạ đều có, thậm chí ngay cả hải ngoại đều có.
Có một vị trong đó cách mình cực xa.
Khương Trường Sinh sinh ra hứng thú đối với người kia, sao hắn lại biết mình?
Hắn cẩn thận cảm giác vị tín đồ ở xa nhất kia.
Một lát sau, nét mặt của hắn trở nên cổ quái.
Lại là Lâm Hạo Thiên của Thần Cổ đại lục.
Hắn bắt đầu cảm thụ tiếng lòng của Lâm Hạo Thiên.
Lúc Lâm Hạo Thiên cung phụng hắn, tâm nguyện lớn nhất là cưới biểu muội.
Nguyện vọng thứ hai là trở thành đệ nhất thiên tài Thánh phủ.
Nguyện vọng thứ ba là hạ gục Mộ Linh Lạc, rửa sạch nhục nhã.
Trong một tòa cung điện không tính quá lớn.
Ngọn đèn dầu tứ giác đứng thẳng, chiếu cái bóng Lâm Hạo Thiên đang luyện công lắc lư.
Lâm Hạo Thiên mở to mắt, thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:
- Xảy ra chuyện gì, luôn cảm giác thân thể có xiềng xích, không thể đột phá.
Hắn đứng dậy, đi đến trước một tấm bàn dài bên cạnh, phía trên có một người gỗ thô ráp, trước người gỗ có đặt một bát hương nhỏ, phía trên cắm bảy, tám cây hương đã đốt tàn.
Hắn đứng ở trước bàn, tự nhủ:
- Tiền bối, ngài nói ta nên làm cái gì, ngài đã cứu ta hai lần, ngay cả các trưởng lão Thánh phủ cũng không biết ngài thế nào ra tay, ngài nhất định là thần tiên, mẹ ta kể qua, trên đời này có thần tiên, chuyện võ giả làm không được, thần tiên có thể làm được, nếu ngài còn đang chăm chú ta, thỉnh nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào....
Khi nói chuyện, hắn cầm lấy ba cây nhang, bắt đầu dâng hương.
Nghe tiếng lòng của Lâm Hạo Thiên, Khương Trường Sinh đột nhiên phát hiện một chút, mặc dù đối phương chưa từng gặp qua mình cũng có thể thờ phụng mình.
Không nhất định phải thấy mặt mũi của hắn, gặp qua lực lượng của hắn cũng giống vậy, chỉ cần đối phương có lòng thành thì tất sẽ có giá trị hương hỏa.
Hắn vô cùng thần bí ở trong lòng Lâm Hạo Thiên, không người có thể thay thế.
Khương Trường Sinh cũng không có lập tức báo mộng cho Lâm Hạo Thiên, tiểu tử này còn muốn hạ gục Mộ Linh Lạc, trước phơi hắn thêm vài ngày, chờ Mộ Linh Lạc đột phá, nếu hắn còn đang thắp hương cho Khương Trường Sinh, cũng có thể chỉ bảo một ít.
Khương Trường Sinh bắt đầu quan tâm tình huống của những tín đồ khác.
Cảm giác phạm vi tín đồ hương hỏa thật sự quá rộng, dẫn đến hắn đi chìm dắm trong đó hơn nửa ngày, vẫn chưa quan sát xong.
Hắn tan biến dưới tàng cây, hiện ra ở trong phòng của mình, sau đó chế tạo một bộ phân thân, để phân thân rời khỏi.
Có một khu vực của các tín đồ hương hỏa gặp phải nạn hạn hán phạm vi nhỏ, thuộc về địa khu rìa của Đại Cảnh, Khương Trường Sinh quyết định để phân thân tiến đến hô phong hoán vũ, dùng cái này trấn an tín đồ hương hỏa của mình.
Hai ngày sau, phân thân tiêu tán tại chỗ, giá trị hương hỏa của Khương Trường Sinh cấp tốc tăng lên.
Không đến nửa tháng, tin tức Đạo Tổ cầu mưa cho bách tính một châu đã truyền ra, dẫn tới người trong thiên hạ tán thưởng.
Có được vũ lực mạnh mẽ tuyệt đối, lại không màng quyền lợi, còn có thể quan tâm bách tính, hành vi như vậy nói là Thánh Nhân cũng không đủ, ít nhất thiên hạ tìm không ra người thứ hai giống như Đạo Tổ.
Quan trọng nhất chính là, ngoại trừ Đạo Tổ, không có vị võ giả thứ hai biết cầu mưa.
Trong ngự thư phòng.
Thuận Thiên hoàng đế biết được việc này, cảm khái nói:
- Đại Cảnh có Đạo Tổ, thật là đại hạnh, không màng khí vận Đại Cảnh, không màng tài nguyên, vô tư kính dâng, trẫm thật muốn lập tượng cho hắn, phong là Thánh Nhân.
Nếu đổi lại một người khác, hắn tất sẽ cảm giác đối phương có mưu đồ, nhưng hắn rõ ràng, hoàng thất Khương gia chính là hậu nhân củ Đạo Tổ, Đạo Tổ kính dâng như vậy cũng là vì những hậu nhân bọn hắn.
Chẳng qua đây là bí mật này, hắn không thể nói ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất