Chương 378: Đệ nhất nhân đột phá (2)
Bất quá nói tóm lại, Vô Cực hải minh xác thực mạnh mẽ.
Chiến lực đỉnh tiêm đơn thuần đã vượt qua người mạnh nhất Thần Cổ đại lục, không hổ là thương hội độc bá hải dương.
Khương Trường Sinh nói:
- Ta biết rồi.
Già Diệp thần tăng cũng không có đợi lâu, rất nhanh rời khỏi.
Sau khi hắn rời khỏi, Khương Trường Sinh lần nữa diễn toán tình huống xung quanh Long Mạch đại lục.
Thiên Hải đệ nhất nhân không ngờ lại từ mười mấy vạn giá trị hương hỏa mãnh liệt nhảy lên đến năm mươi vạn giá trị hương hỏa, xem ra là từ Nhất Động Thiên đột phá tới Nhị Động Thiên.
Đột phá bản thân thì thực lực sẽ bay vọt, cho nên đối phương không có khả năng đi đến bốn mươi chín vạn giá trị hương hỏa mới đột phá, đột phá như thế mà chỉ phồng một vạn giá trị hương hỏa à, quá vô nghĩa.
Khương Trường Sinh nghe Trương Anh đề cập qua Thiên Hải đệ nhất nhân.
Diệp Tầm Địch.
Một thiên kiêu thu hoạch được truyền thừa của võ đạo thượng cổ, đã từng dùng cảnh giới Càn Khôn cảnh đánh lui Nhất Động Thiên Xích Nguyệt lão tổ, chiến tích bực này đặt vào Thánh phủ, cũng tuyệt đối là thiên tài số một số hai.
Thật hy vọng hắn tới khiêu chiến ta.
Đáng tiếc, không oán không cừu.
Trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái.
Hắn lại tính toán một thoáng vùng biển xung quanh, trừ hắn ra, người mạnh nhất chính là Diệp Tầm Địch, Vu Tủng cũng là chạy rất nhanh, đã kiểm tra không ra hắn.
Thiên Hải, trong tòa đảo hoang, trên đỉnh núi có một cung điện tàn phá.
- Tam Động Thiên? Ta đây nhất định phải đi nhìn một chút.
Một âm thanh hơi lộ ra lạnh lẽo vang lên, kẻ nói chuyện là một nam tử mặc áo bào trắng, khuôn mặt tuấn lãng, thoạt nhìn chỉ có ba mươi tuổi, tóc dài tùy ý buộc ở sau ót, hai sợi tóc dài rơi vào bên cạnh gương mặt, cả người lộ ra mười phần cao ngạo.
Thiên Hải đệ nhất nhân, Diệp Tầm Địch.
Đà chủ Vô Cực hải minh Trình Viêm đứng ở trước mặt hắn, buông tay nói:
- Đó cũng không phải Tam Động Thiên bình thường, Vu Tủng trước đó quét ngang các vùng biển lớn đã thảm bại trong tay hắn, Vu Tủng cũng có tên tuổi vô địch cùng cảnh giới.
Vẻ mặt Diệp Tầm Địch đạm mạc, khẽ nói:
- Nếu không phải ta đang bế quan, Vu Tủng kia đã sớm ngã vào dưới chân ta, mặc dù ta không đột phá, cũng có thể hạ gục hắn.
Trình Viêm từ chối cho ý kiến.
Diệp Tầm Địch nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Ngươi chuyên tới chính là nói cho ta biết Đại Cảnh Đạo Tổ mạnh mẽ? Xem ra Vô Cực hải minh các ngươi cũng để mắt tới Long Mạch đại lục.
Trình Viêm nói:
- Không sai, chúng ta muốn tiêu diệt Đại Cảnh, trợ vương triều phụ thuộc thống nhất Long Mạch đại lục.
Diệp Tầm Địch chậm rãi đứng dậy, nói:
- Nếu muốn lấy ta làm đao, vậy cùng ta chiến một trận đi, coi như điểm giúp ta chuyển động gân cốt.
Sắc mặt Trình Viêm đại biến.
Oanh!
Chân khí khủng bố bùng nổ, cả tòa cung điện trực tiếp vỡ nát, cột sáng chân khí như là núi lửa bùng nổ bay lên, đánh tan biển mấy trên bầu trời.
Trình Viêm cấp tốc nhảy ra, rơi vào trên mặt biển hơn mười dặm ngoài, mặt mũi hắn tràn đầy kiêng kỵ nhìn cột khí hùng vĩ trên đảo nhỏ.
- Diệp Tầm Địch, ngươi điên rồi sao?
Trình Viêm nổi giận mắng, vừa dứt lời, phía sau hắn xuất hiện một thân ảnh, đưa lưng về phía hắn.
Chính là Diệp Tầm Địch.
Cả người Diệp Tầm Địch được khí diễm màu trắng vây quanh, tóc đen phất phới, hắn dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn Trình Viêm sau lưng, ánh mắt lăng lệ, lạnh giọng nói:
- Vì võ mà điên, ngươi có cái nhìn?
Trình Viêm bị dọa đến lập tức nhảy ra, nhưng lần này, Diệp Tầm Địch đuổi sát hắn tới...
Nửa nén hương thời gian trôi qua.
Cộc!
Tiếng bước chân vang lên trên đảo nhỏ đã hóa thành phế tích, Diệp Tầm Địch rơi xuống đất, một tay hắn nắm lấy đầu Trình Viêm.
Thời khắc này Trình Viêm máu me khắp người, chật vật không chịu nổi.
Hắn hư nhược nhìn Diệp Tầm Địch, mắt đầy vẻ sợ hãi.
Diệp Tầm Địch buông tay, vứt hắn trên mặt đất, quay người đi đến cung điện đã sụp đổ, để lại một câu nói:
- Ta và Đạo Tổ giao thủ, không có quan hệ gì với Vô Cực hải minh, nếu sau cuộc chiến giữa ta và Đạo Tổ, Vô Cực hải minh dám động thủ đối với Đạo Tổ, đó chính là đối địch với ta.
- Cút đi.
Trình Viêm nghiến răng nghiến lợi, hắn chật vật đứng dậy, cũng không dám nói mạnh miệng, quay người bay về phía chân trời.
Sau khi rời xa đảo nhỏ, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng khó coi, thân thể vẫn đang run rẩy.
- Đáng chết... Hắn như thế nào mạnh mẽ như thế..... Võ đạo thượng cổ lại bá đạo như vậy, chờ hắn bước vào Tam Động Thiên, chẳng phải sẽ vô địch thiên hạ?
Trong lòng Trình Viêm tràn ngập hoảng hốt cùng sát ý.
Thiên tư như thế, còn dám vô lễ với Vô Cực hải minh, nhất định phải nghĩ biện pháp diệt trừ.
Chỉ là trừ minh chủ với hành tung phiêu miểu, trong minh lại có bao nhiêu người có thể hoàn toàn ngăn chặn Diệp Tầm Địch?
Bang chủ cũng không phải là người mà hắn có thể sai khiến.
...
Đại Cảnh, Đông Lâm châu.
Trong một thành trì bị dãy núi vờn quanh, ngựa xe như nước, thương nhân, võ giả đi khắp đường phố.
Ầm!
Một thiếu niên bị ném ra sòng bạc, rơi vào trên đường phố.
Ngay sau đó, một đại hán to con đi tới, mắng:
- Ranh con, lần sau lại đi vào, lão tử sẽ cắt chân của ngươi.
Thiếu niên người mặc tàn áo vải đầy miếng vá, mái tóc dài của hắn bị một khăn lau bàn buộc lên, hắn vỗ vỗ cái mông, đứng dậy, mắng:
- Tiểu gia ta bằng vào thực lực thắng tiền, các ngươi không chơi nổi, cẩn thận ta cáo quan.