Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 379: Tư chất đệ nhất thiên hạ, toàn thành cầu chiến tin (1)

Chương 379: Tư chất đệ nhất thiên hạ, toàn thành cầu chiến tin (1)
Đại hán to con mắng:
- Vậy ngươi đi báo, chỉ cần ngươi dám, sáng sớm mai sẽ xâu ngươi ở trước cửa thành, ngươi tin hay không?
Thiếu niên bị hù dọa, chỉ có thể hừ hừ nói:
- Thổi cho lợi hại, ta không tin, nhưng ta lười nhác so đo với ngươi.
Dứt lời, hắn nhanh chân chạy mất.
Đại hán to con gắt một tiếng, quay người tiến vào sòng bạc.
Thiếu niên một đường chạy mấy con phố, bước chân mới chậm dần, hắn vuốt vuốt cái mông của mình, nhe răng nhếch miệng:
- Thật đau, đồ cẩu vật, ta những năm này cho các ngươi bao nhiêu tiền, thắng các ngươi một chút, làm sao vậy? Thật sự không nể tình.
Hắn tên Dương Chu, năm nay mười sáu tuổi, sinh trong nông hộ bình thường, trong nhà có bảy người, đại ca thích đọc sách, đang cố gắng khảo thủ công danh, tỷ tỷ muội muội của hắn cũng một mực đợi ở khuê phòng học thêu thùa, chỉ có hắn bình thường chơi bời lêu lổng.
Dương Chu hùng hùng hổ hổ đi vào trong nhà, rất nhanh hắn đã bắt đầu kêu rên, lại không có tiền.
Đụng!
Hắn bỗng nhiên gặp được một người, đâm đến hắn lảo đảo lui hai bước.
Hắn giương mắt nhìn về phía đối phương, tức giận mắng:
- Không mọc mắt.....
Hắn còn chưa có nói xong liền sửng sốt, bởi vì dáng dấp đối phương rất anh tuấn, dù cho là nam nhi, hắn cũng tán thán kinh ngạc, nhất là khí chất của đối phương, hắn chưa bao giờ thấy qua người có khí chất như thế.
Chính là Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh nói:
- Mọc mắt, còn có hai con, ta đã dừng bước lại, ngươi lại đụng vào, ngươi nói người nào không mọc mắt?
Dương Chu xấu hổ cười một tiếng, ôm quyền, xem như nhận lỗi, sau đó lách qua Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh bỗng nhiên gọi lại hắn, nói:
- Ngươi muốn học võ không?
Dương Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía hắn, nói:
- Đương nhiên muốn, ngươi dạy ta à?
- Đúng, ta dạy cho ngươi.
Khương Trường Sinh mỉm cười nói, quan sát tỉ mỉ Dương Chu.
Mấy ngày trước, hắn dùng hương hỏa diễn toán người thiên phú võ đạo mạnh nhất Long Mạch đại lục, chính là Dương Chu, trùng hợp Dương Chu còn chưa bái sư, cũng chưa có lớn lên.
Dương Chu cảnh giác hỏi:
- Tìm ngươi tập võ, cần bao nhiêu tiền?
Hắn nhớ lúc nhỏ tuổi gặp phải lão ăn mày, dùng một bản bí tịch vẽ bậy lừa gạt hắn mười đồng tiền, còn là tiền mà hắn trộm ở trên giường của đại ca.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Không cần tiền, chỉ muốn ngươi, cùng ta tập võ, từ nay về sau, ngươi phải hiệu lực cho ta.
Hắn quan sát Dương Chu mấy ngày, tiểu tử này chính là lưu manh chợ búa, cũng may không tính quá xấu, chẳng qua là thích lưu luyến trong sòng bạc, khi dễ tiểu hài nhà bên.
Dương Chu cau mày nói:
- Ngươi không phải là võ giả Ma đạo đó chứ?
Hắn nghe nói qua, những môn phái Ma đạo kia thích lừa gạt thiếu niên hiến thân, từ đó rơi vào ma đạo, làm chút chuyện thương thiên hại lý.
Khương Trường Sinh bắt lấy bờ vai của hắn, thả người vọt lên, mang theo hắn bay lên trời, cúi đầu nhìn xem cả tòa thành trì.
Dương Chu trừng to mắt, mặt lộ vẻ không thể tin được.
Khương Trường Sinh đi theo rơi xuống đất, buông tay phải ra.
Dương Chu lảo đảo một cái, ngồi sập xuống đất.
Hắn lập tức đứng lên, kích động nói:
- Ta nguyện ý, ta nguyện ý tập võ với ngài.
Cái gì Ma đạo!
Mặc kệ!
Hắn muốn biến thành người lợi hại như vậy.
Đến lúc đó trở lại đánh bạc, những cẩu vật kia còn dám ném hắn?
Khương Trường Sinh móc ra một túi tiền từ trong tay áo, ném vào trong ngực hắn, nói:
- Cáo biệt với người trong nhà ngươi, số tiền này coi như ngươi sớm dưỡng lão cho cha mẹ, sáng sớm ngày mai, ra ngoài thành chờ ta, chỉ cần ngươi rời khỏi thành, ta sẽ tìm được ngươi.
Vừa dứt lời, Khương Trường Sinh hư không biến mất.
Dương Chu mở ra túi tiền, phát hiện tất cả bên trong đều là bạc, hắn cực kỳ hưng phấn, chợt hắn cất kỹ túi tiền, cảnh giác nhìn về phía xung quanh.
- Kỳ quái, người kia vừa rồi mang ta bay lên trời, làm sao mà người xung quanh không có phản ứng?
Dương Chu âm thầm kỳ lạ, nhưng tiền là thật, hắn lười suy nghĩ nhiều.
······
Giữa trưa ngày kế tiếp.
Dương Chu đứng ở trước cổng chính Long Khởi quan, vẻ mặt ngốc trệ.
- Kinh..... Kinh Thành..... Thực sự là... Long Khởi quan?
Dương Chu nhìn khách hành hương như con rồng dài ở trước sơn môn, nói lắp bắp.
Hắn mặc dù từ nhỏ không hề rời khỏi thành trì, nhưng hắn cũng đã được nghe nói tên tuổi Long Khởi quan.
Đây chính là đệ nhất thánh địa Đại Cảnh.
Khương Trường Sinh nhét hắn vào dưới chân núi, để chính hắn lên núi.
Dương Chu bị Võ Phong kinh diễm, ven đường, hắn hỏi thăm các khách hành hương khác đây là chỗ nào, hỏi ba lần, đều bị liếc trắng mắt, hắn không dám hỏi nhiều, một đường bước nhanh lên núi, sau đó thấy được ba chữ Long Khởi quan.
Theo Đông Lâm châu đến Ti Châu, ít nhất cách xa tám vạn dặm, sao hắn lại cảm giác chỉ bay trong chốc lát?
Lúc này, một nữ tử đi tới.
Chính là Thanh Nhi.
Thanh Nhi đánh giá Dương Chu, hỏi:
- Ngươi chính là Dương Chu?
Dương Chu lấy lại tinh thần mà đến, nói:
- Ta là..... Ta gọi Dương Chu, là....
Hắn vừa định nói về Khương Trường Sinh, nhưng đột nhiên ý thức được mình không biết tên của đối phương.
- Đi theo ta, từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử Long Khởi quan, bái ta làm thầy, ta đã hiểu rõ tình huống của ngươi, không nên tiếp tục những thói quen xấu trước kia của ngươi, nếu bị ta phát hiện, ta tuyệt không nương tay.
Thanh Nhi vứt xuống lời nói này liền quay người đi vào trong quan, Dương Chu vội vàng đuổi theo.
Một bên khác, Long Khởi sơn, trong đình viện.
Khương Trường Sinh thấy Dương Chu vào quan, thu hồi ánh mắt.
Dương Chu có thiên tư bất phàm, mặc dù không có tập võ, giác quan của hắn vượt qua phàm nhân, cho nên hắn có thể nghe được tiếng vang trong ấm từ đó phán đoán lớn nhỏ, cũng chính bởi vì thắng nhiều, bị sòng bạc ném ra ngoài đường lớn, còn không cho hắn thắng tiền.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất