Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 477: Sinh tử luân hồi, chúng nó muốn Hóa Long (1)

Chương 477: Sinh tử luân hồi, chúng nó muốn Hóa Long (1)
Khi Diệp Tầm Địch suy nghĩ lung tung, Bạch Kỳ nhịn không được hỏi:
- Chờ một chút, nếu Cự Nhân tộc, còn là Võ Đế, lăng mộ Tiểu Bồng Lai Đảo có thể giấu thi thể của hắn?
Khương Tiển bất đắc dĩ nói:
- Người ta gọi là Tiểu Bồng Lai Đảo, nhưng chưa hẳn thật nhỏ, hải đảo có thể dừng chân hải ngoại có cái nào nhỏ? Đảo nhỏ chân chính rất dễ dàng bị Yêu thú, dị thú khổng lồ phá hủy, hoặc bị dìm ngập.
Bạch Kỳ cảm thấy có đạo lý, không hỏi thêm nữa.
Khương Trường Sinh nói:
- Đã nguy hiểm như vậy, ta không đi được, để tránh cho nhân tộc thêm phiền.
Cơ Võ Quân thở dài một hơi, cảm kích nhìn về phía Khương Trường Sinh, không hổ là Đạo Tổ, cũng không có không tin nàng, nhất định phải đi khiêu chiến thượng cổ Võ Đế. Bạch Kỳ lại gần, nịnh nọt Khương Trường Sinh, nói:
- Chủ nhân, ta cảm thấy thượng cổ Võ Đế không có khả năng là đối thủ của ngươi.
- Nói hươu nói vượn, ta ngay cả cảnh giới Võ Đế hiện thời cũng không có đi đến, làm sao so với Võ Đế thượng cổ?
Khương Trường Sinh điểm nhẹ lên trán Bạch Kỳ, Bạch Kỳ mặc dù đau muốn chết, nhưng vẫn đến cười hắc hắc, làm ra biểu lộ được sủng ái. Khương Tiển nhìn về phía Cơ Võ Quân, tò mò hỏi:
- Tiền bối, theo như ngài nói, Võ Đế chẳng qua là một cảnh giới, chẳng lẽ nhân tộc có thể sinh ra không chỉ một vị Võ Đế?
Cơ Võ Quân lắc đầu nói:
- Thượng cổ Võ Đế tuy nhiều, nhưng cũng là tồn tại thời đại khác nhau, ít nhất trong vạn năm chưa từng có hai vị Võ Đế xuất hiện qua cùng thời đại, bản thân Võ Đế đã nắm giữ khí vận cực kỳ hùng hậu, Thánh thượng khai triều Thánh triều chính là Võ Đế.
Mọi người lâm vào trong suy tư, cảm khái võ đạo cuồn cuộn.
Hoàng Thiên hét lên:
- Ta phải cố gắng thành vì yêu tộc chí tôn, hi vọng các ngươi có người có thể trở thành Võ Đế, như thế thì thiên hạ mới có thể thái bình.
Nó nghe nửa ngày, cuối cùng tìm cơ hội mở miệng. Dưới cái nhìn của nó, cái gì thượng cổ Võ Đế, cái gì khí vận, chỉ cần đủ mạnh, muốn kêu cái gì thì kêu cái đó, đến lúc đó nó không gọi yêu tộc chí tôn, nó muốn đổi tên Yêu Đế, vừa hay đối ứng với nhân tộc Võ Đế.
Hắc Thiên đi theo ồn ào, bắt chước Hoàng Thiên nói chuyện.
Một bên khác. Hạc Hồng đạo nhân dùng tốc độ nhanh nhất trở lại trong phủ đệ, nói hết chuyện mình hiểu biết đến cho Hạc Oán đạo nhân.
Hạc Oán đạo nhân nghe xong bình tĩnh như trước, nói:
- Xem đi, sư phụ nói không sai, Đạo Tổ có thể vạch trần chân tướng thượng cổ đại bí mật cho chúng ta, mục đích của chúng ta đã đến, đến mức có mở ra hay không, cứ để tùy duyên.
- Cái này.....
Hạc Hồng đạo nhân muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy có đạo lý. Bọn hắn muốn không phải là chân tướng?
Có thể đợi ba mươi hai năm, thì chờ thêm tới một thuyết pháp, thật sự khiến cho hắn biệt khuất.
Hạc Oán đạo nhân chầm chậm nói:
- Sư phụ bảo chúng ta lưu lại, có lẽ chính là đoán đúng Đạo Tổ sẽ không đi, Tiểu Bồng Lai Đảo nên định ở Đại Cảnh, nếu ta không có đoán sai, Võ Đế tất nhiên sẽ sinh ra tại Đại Cảnh, ngươi ta lưu lại, trợ lực cho Đại Cảnh, cũng là vì nhân tộc mà nỗ lực.
Hạc Hồng đạo nhân yên lặng. Hạc Oán đạo nhân nói:
- Sư đệ, chúng ta trùng kiến Tiểu Bồng Lai Đảo đi, nhiều năm như vậy không có thư bay tới, Tiểu Bồng Lai Đảo tất đã vong.
Nghe vậy, Hạc Hồng đạo nhân càng thêm khó chịu....
Khương Trường Sinh không có đi Tiểu Bồng Lai Đảo, Hạc Hồng, Hạc Oán cũng không có trở về, võ công của hai người cũng không tệ, đi qua những năm nay kinh doanh nhân mạch, bọn hắn dựng lên một đạo quan ở trên một ngọn núi ngoài kinh thành.
Thuận Thiên năm sáu mươi bốn.
Đầu tháng tư, vùng biển phía tây Long Mạch đại lục bùng nổ một trận đại chiến, Đại Cảnh và quân đội ba phương vận triều chạm mặt ở trên biển, không có nói gì đã khai chiến, nương tựa theo năm vị Động Thiên đến từ Thiên Hải, Huyền Không đảo, Đại Cảnh thắng ngay từ trận đầu, chiến báo truyền khắp Đại Cảnh, bách tính thiên hạ đã bình tĩnh. Đối với con dân Đại Cảnh thế hệ này mà nói, Đại Cảnh thắng lợi là bình thường, chiến bại ngược lại không bình thường.
Tháng năm. Trong ngự thư phòng. Thuận Thiên hoàng đế đang vận công, hắn nhíu mày, hai đầu lông mày quanh quẩn khói đen, thoạt nhìn hết sức không bình thường.
- Phốc…
Thuận Thiên hoàng đế bỗng nhiên thổ huyết, máu vẩy một chỗ, trên mặt mất đi màu máu. Hắn tự lẩm bẩm:
- Tại sao có thể như vậy..... Vì cái gì...
- Sau khi tấn thăng hoàng triều, tuổi thọ của trẫm không gia tăng sao?
Trong giọng nói của hắn tràn ngập sợ hãi trước đó chưa từng có. Hắn đã bảy mươi bốn tuổi, lịch đại hoàng đế rất khó sống qua số tuổi này, nhưng hắn không giống, hắn có cảnh giới cao, lại để cho Đại Cảnh thành tựu khí vận hoàng triều, hắn dựa vào cái gì muốn chết?
Hắn càng nghĩ càng hoảng. Hắn nỗ lực bảo trì trấn định, chuyện này không thể nói đi. Hắn lập tức truyền lệnh Trần Lễ.
Trần Lễ sớm đã bước vào Thần Nhân, sống đến một trăm năm mươi tuổi không khó, hắn đã phụ tá hai vị hoàng đế. Cũng không lâu lắm, Trần Lễ cấp tốc chạy đến.
Thuận Thiên hoàng đế nói tình huống thân thể của mình, Trần Lễ sắc nghe được mặt đại biến. Trần Lễ mặc dù cảm thấy Khương Triệt không sai, nhưng hắn vẫn như cũ cho rằng Khương Triệt không bằng Thuận Thiên hoàng đế, còn kém ở võ công, Khương Triệt không có dũng cảm như Thuận Thiên hoàng đế.
Bây giờ vận triều tranh đấu, Đại Cảnh không thiếu được Thiên Tử như Thuận Thiên hoàng đế. Trần Lễ lập tức cảm thụ khí vận của Thuận Thiên hoàng đế, kinh ngạc nói:
- Đúng là đại nạn sắp đến, khí vận bị kinh mạch ngài ngăn cách..... Này…
Hắn đột nhiên không thể nào hiểu được. Thiên tử vận triều sống qua trăm tuổi không khó lắm, mặc dù Thiên Tử Đại Tề không đến trăm tuổi liền đổi, nhưng có rất nhiều thiên tử hoàng triều trên biển sống qua trăm tuổi.
- Chẳng lẽ Đại Cảnh mới tấn thăng thời gian quá ngắn, khí vận tuy mạnh, nhưng căn cơ bất ổn?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất