Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 478: Sinh tử luân hồi, chúng nó muốn Hóa Long (2)

Chương 478: Sinh tử luân hồi, chúng nó muốn Hóa Long (2)
Trần Lễ nói một mình, hắn không phải đang hỏi Thuận Thiên hoàng đế, mà là hỏi chính mình.
Thuận Thiên hoàng đế gian nan đứng dậy, nói:
- Trẫm muốn đi Long Khởi quan tìm Đạo Tổ.
Trần Lễ vội vàng nâng hắn, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể tìm Đạo Tổ.
······
Trong đình viện, Thuận Thiên hoàng đế nói khốn cảnh của mình, Khương Trường Sinh lập tức kiểm tra cho hắn.
Không có tẩu hỏa nhập ma, không có chịu trọng thương, nhưng ngũ tạng lục phủ, kỳ kinh bát mạch Thuận Thiên hoàng đế đang suy yếu, dựa theo tốc độ như vậy, không đến một năm sẽ chết. Khương Trường Sinh nhíu mày, hắn nhấc tay khẽ vẫy, hút tới ba bình đan dược từ trong nhà, nói:
- Ngươi trước dùng chúng.
Thấy đan dược, trái tim của Thuận Thiên hoàng đế lạnh đi một nửa. Hắn cắn răng hỏi:
- Đạo Tổ, trên đời này thật không có biện pháp trường sinh bất tử sao?
Khương Trường Sinh nói:
- Không có, vạn sự vạn vật đều chạy không khỏi sinh tử luân hồi.
Hắn mặc dù trường sinh bất tử, nhưng đó là có Tiên đạo bảo hộ, bản thân hắn không thể đánh vỡ quy tắc thế giới võ đạo, cho nên hắn nói đúng lời thật.
Thuận Thiên hoàng đế yên lặng. Biểu tình của những người khác cũng không tốt lắm, bọn hắn đều rất có hảo cảm đối với Thuận Thiên hoàng đế, chưa từng có vị hoàng đế nào có nhiệt tình như Thuận Thiên hoàng đế, chỉ cần hắn ở kinh thành, mỗi lần tân xuân ngày hội đều sẽ tới nơi này, cùng nhau ăn mừng, mặc dù Khương Tử Ngọc tại vị, cũng không có mang đến náo nhiệt như vậy, bởi vì khi đó trong lòng Khương Tử Ngọc chỉ có thống nhất thiên hạ.
Thuận Thiên hoàng đế hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười, nói:
- Không sao đâu, trẫm có đan dược của ngài, hẳn là còn có thể lại chống đỡ một hai năm, trẫm mười tuổi đăng cơ, phấn khích gì trong nhân thế này đều trải qua, không đáng tiếc.
Lời tuy như thế, nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được hắn sa sút, khó chịu nhất thuộc về Khương Tiển, hắn đưa tiễn phụ hoàng, mẹ, huynh trưởng cùng với huynh đệ tỷ muội khác, bây giờ lại muốn đưa tiễn hậu bối. Hắn không khỏi nhìn về phía Khương Trường Sinh, cũng không biết gia gia có tâm tình gì.
Vẻ mặt Khương Trường Sinh bình tĩnh, không có an ủi Thuận Thiên hoàng đế. Sau đó, Thuận Thiên hoàng đế ra vẻ thoải mái rời khỏi.
Cơ Võ Quân nói:
- Tuổi thọ thiên tử Hoàng triều xác thực có khả năng kéo dài, nhưng chỉ là khả năng, dù cho thiên tử thánh triều cũng có thể sống không quá trăm tuổi, trời xanh công bằng, lúc Thiên Tử hưởng thụ khí vận thương sinh, trả giá chính là khả năng tuổi thọ dâng lên, bất quá cảnh giới hắn hiện tại chỉ có thể sống hơn bảy mươi tuổi, cũng là hiếm thấy.
Nàng sớm đã coi nhẹ sinh tử, cho nên không có bao nhiêu cảm xúc.
Trong lòng Bạch Kỳ cảm thấy thê lương, nó chẳng qua là Thần Nhân cảnh, nó cũng sẽ có ngày đại nạn đem, chuẩn xác mà nói, bất kỳ sinh linh gì đều sẽ như thế. Nó không dám tưởng tượng tình cảnh mình chết già. Nó ở lại bên cạnh Khương Trường Sinh, chính là nghĩ không ngừng mạnh lên, tận khả năng sống được càng lâu.
Trong đình viện chỉ có Diệp Tầm Địch không ở đây, hắn đi rất gần Thuận Thiên hoàng đế, nhưng hắn hiện tại đi tham gia đại hội võ lâm Đại Cảnh, nếu hắn có ở đây, tất nhiên cũng sẽ khổ sở.
Bầu không khí yên lặng.
Khương Trường Sinh nhắm mắt, tiếp tục luyện công. Hắn đã đưa tiễn cố nhân nhiều đời, đạo tâm của hắn càng ngày càng kiên nghị. Hắn đã được thứ mà thế nhân theo đuổi cuối cùng, hắn muốn làm chính là nghiêm túc đối đãi phần cơ duyên này, hắn muốn vĩnh viễn sống sót. Hắn không rõ ràng có thể có tồn tại vĩnh sinh bất tử thứ hai hay không, nhưng hắn muốn làm tồn tại như thế. Không chỉ là bất tử, còn muốn bất diệt!
Hắn muốn đạt tới mức độ người nào cũng không giết chết hắn. Chỉ cần hắn một mực còn sống, những cố nhân của hắn trải qua ở kiếp này sẽ có ý nghĩa tồn tại, chí ít có hắn nhớ kỹ.
Người sống một đời, trăm năm sau, ngoại trừ người lưu danh sử sách, tuyệt đại đa số người không đến năm mươi năm sẽ bị lãng quên, dù cho sử sách cũng có thể sẽ đứt gãy. Khương Trường Sinh thật vất vả sống thêm được một thế, cũng không nguyện chết lại.
····
Ngoài Kinh Thành, trên sơn đạo, một đám võ giả đang tiến lên, hộ tống từng chiếc xe ngựa. Cầm đầu là một lão giả tóc trắng, hắn nhìn Võ Phong to lớn, mở miệng hỏi:
- Đó chính là Long Khởi quan, chỗ Đạo Tổ ở sao?
Bên cạnh là một người đàn ông tuổi trung niên, cười nói:
- Không sai, các ngươi cũng tới chiêm ngưỡng đạo quan của tiên nhân đi, khuyên các ngươi sau khi trời còn chưa sáng liền đi xếp hàng, bây giờ muốn lên núi cũng khó khăn, trừ phi các ngươi có võ công cao cường, có thể trực tiếp bay lên.
Trong mắt lão giả tóc trắng lộ ra vẻ nóng bỏng. Đội ngũ tiếp tục đi tới. Sau hai canh giờ, bọn hắn xếp hàng vào thành.
Trung niên nam tử mang theo bọn hắn đi tới một tòa phủ đệ, cười nói:
- Phủ này chính là chỗ ở của Văn Đế ngày xưa, cách Long Khởi sơn rất gần, Thái Tông hoàng đế rất chán ghét Văn Đế, chỗ hắn ở đều bị bán, tuyệt không bận tâm mặt mũi Văn Đế, nhưng đã nhiều năm như vậy, tòa phủ đệ này quanh đi quẩn lại đổi rất nhiều chủ nhân, chư vị đều từ nơi khác mà tới, có thể phù hợp yêu cầu của các ngươi cũng chỉ có tòa phủ đệ này, chẳng qua là giá tiền....
Lão giả tóc trắng ngắt lời nói:
- Giá tiền không phải vấn đề, cho dù hoàng cung bán ra, chúng ta cũng có thể mua lại.
Trung niên nam tử vui vẻ:
- Chuyện này không thể nói lung tung được, mặc dù bây giờ Thiên Tử tương đối khai sáng, nhưng vẫn không muốn nghị luận về triều chính, đúng, ta vẫn muốn hỏi các ngươi, trong xe ngựa các ngươi là chở vật gì, ta thấy giống như là trứng, còn thật lớn, trứng Yêu thú?
Lão giả tóc trắng đạm mạc nói:
- Ừm.
- Xin hỏi là Yêu thú chủng loại gì?
- Rắn? Làm sao lớn như vậy?
- Bởi vì vì chúng nó muốn Hóa Long.
- A?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất