Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 485: Đại Cảnh mạt lộ (1)

Chương 485: Đại Cảnh mạt lộ (1)
Khương Trường Sinh quan sát một thoáng Kiếm Thần, chẳng qua lâm vào trong hôn mê, cũng không lo ngại, hắn không vội mà ra tay, muốn nhìn xem vị nam tử hắc y này muốn làm cái gì.
Bắt nhiều võ giả như vậy, hẳn là có việc lớn muốn làm.
Khương Trường Sinh ở trong lòng diễn toán Kiếm Chủ có thể mời tới lực lượng mạnh nhất, cũng bất quá giá trị hương hỏa của Ngũ Động Thiên, không coi là uy hiếp.
Khương Triệt không có đợi bao lâu, trò chuyện trong chốc lát hắn liền rời khỏi, sau khi trở thành thiên tử, hắn mỗi ngày đều hết sức bận rộn, bởi vì hắn không muốn hưởng lạc, hắn kế thừa di chí của Tiên Hoàng, tiếp tục xây dựng giang sơn Đại Cảnh.
Đợi sau khi hắn rời đi, Diệp Tầm Địch vội vàng hỏi:
- Tình huống Kiếm Thần như thế nào?
Bạch Kỳ, Khương Tiển cũng rất khẩn trương, bọn hắn đều được Kiếm Thần chỉ bảo, tự nhiên lo lắng hắn xảy ra chuyện.
Khương Trường Sinh nói:
- Hắn bị người bắt, tạm thời không có chuyện gì, ta muốn nhìn một chút người kia đến cùng muốn làm cái gì.
Diệp Tầm Địch nghe xong, hỏi:
- Cần ta đi cứu hắn sao?
- Không cần, một tiễn là xong.
Khương Trường Sinh nói đến mây trôi nước chảy, Diệp Tầm Địch nghe được vô lực phản bác.
Bạch Kỳ nhếch miệng cười nói:
- Đúng thế đúng thế, xem chủ nhân ra tay, cũng là một loại cơ duyên, Diệp Tầm Địch, ngươi chớ có đánh loạn.
Cơ Võ Quân nhìn về phía Khương Trường Sinh, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Bọn họ cũng đều biết Đạo Tổ rất mạnh, nhưng Đạo Tổ đã thật lâu không có ra tay, bọn hắn cũng muốn gặp lại thấy phong thái của Đạo Tổ.
Khương Trường Sinh xác thực cũng dự định như thế, muốn nhân cơ hội moi một phần sinh tồn ban thưởng.
Bất quá xem nam tử hắc y một chốc sẽ không hành động, thế là hắn tiếp tục luyện công, lưu ý quan tâm Kiếm Thần một chút.
Thoáng chớp mắt, ba tháng đi qua.
Nam tử hắc y bị mộc kiếm vờn quanh cuối cùng mở to mắt.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, lôi vân cuồn cuộn bao trùm hải đảo, bao trùm mảnh đại dương mênh mông, thiên uy lớn lao đang đang súc thế.
- Cuối cùng chờ đến.
Nam tử hắc y tự lẩm bẩm, hắn trong mắt lộ ra vẻ phấn chấn, hắn vung tay phải lên, chân khí khuếch tán, rung chuyển mộc kiếm xung quanh, rơi vào từng trụ đá, để những võ giả đang bị trói dồn dập bừng tỉnh.
Tất cả bọn hắn đều ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên người nam tử hắc y, một vài người có tính tình nóng nảy trực tiếp tức mở miệng mắng to.
- Kiếm Chủ, ngươi đến cùng muốn làm gì?
- Ngươi bắt ta, ngươi nhất định phải chết, Thiên Tử của chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Quả nhiên hèn hạ, mượn tên Kiếm Đình mời chào ta, kết quả đối đãi ta như vậy.
- Kiếm Chủ, ngươi chết không yên lành, muốn trộm kiếm ý của ta, ngươi quả nhiên là si tâm vọng tưởng.
- Ngươi như vậy làm trái Thiên Đạo, không sớm thì muộn sẽ gặp báo ứng.
Có người biết được Kiếm Chủ muốn làm gì, có người căn bản không biết Kiếm Chủ, Kiếm Thần chính là người sau.
Hắn nhíu mày, nghe được hai chữ Kiếm Đình nhớ tới mời chào của mấy chục năm trước, may mắn hắn lúc ấy không có đồng ý.
Bất quá bây giờ cũng không có khác nhau, hắn căn bản không phải đối thủ của Kiếm Chủ, bây giờ càng không có chân khí đào thoát.
Đối mặt bốn phương tám hướng nhục mạ, thần sắc Kiếm Chủ đầy bình tĩnh.
Hắn đứng dậy, mộc kiếm xung quanh cấp tốc bay khỏi, trôi nổi trên đỉnh từng cột đá, tự chủ xoay tròn, mỗi một chiếc mộc kiếm đều tán phát ra kiếm khí, lẫn nhau kết nối, hình thành trận pháp huyền ảo, kiếm khí hùng vĩ.
Nhìn thấy một màn này, mười mấy tên kiếm khách càng thêm xúc động, mắng càng thêm khó nghe, nhưng Kiếm Chủ không quan tâm, chuyên tâm khống chế kiếm trận.
Oanh!
Một tia chớp đánh xuống, chiếu sáng bầu trời tối tăm, võ đạo linh khí giữa thiên địa vọt tới, trong mộc kiếm bắn ra kiếm khí phóng đại, phóng lên tận trời.
Kiếm Thần chăm chú nhìn nam tử hắc y, không biết hắn muốn thế nào chiếm lấy kiếm ý.
Nam tử hắc y bay lên trời, xuyên qua kiếm khí, mấy chục kiếm khí tụ tập ở trên người hắn, kiếm khí trên mộc kiếm lan tràn rơi xuống, quấn quanh thân thể hết thảy kiếm khách, trong chốc lát, tất cả mọi người không thể động đậy, thậm chí không thể phát ra âm thanh.
Bọn hắn đều hoảng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, tuyệt vọng nhìn Kiếm Chủ cao cao tại thượng.
Kiếm Chủ nâng lên hai tay, mấy chục đạo kiếm khí như ánh sáng ngưng tụ ở trên người hắn, mà một chỗ khác kết nối từng cột đá và kiếm khách.
- Kiếm cảnh trước nay chưa từng có, ta tới đây.
Vẻ mặt Kiếm Chủ trở nên điên cuồng, hắn đang muốn ngưng tụ kiếm ý của mình, bỗng nhiên nhìn thấy phía trên xuất hiện một đạo hư ảnh màu lam, ánh chớp đều không thể che giấu dáng người của hắn.
Con ngươi Kiếm Chủ co rụt lại, trầm giọng nói:
- Các hạ là người nào?
Hết thảy kiếm khách đi theo nhìn lại, ánh mắt rơi vào hư ảnh màu lam.
Kiếm Thần trừng to mắt, trong lòng kinh hỉ.
Đạo thân ảnh này là Đạo Tổ.
Hắn tốt xấu gì sống ở bên người Đạo Tổ mấy chục năm, liếc mắt đã nhìn ra hư ảnh màu lam giống như đúc thân hình Đạo Tổ.
- Trộm đoạt kiếm ý của người khác tăng cường bản thân, đây không phải chính đạo.
Hư ảnh màu lam phát ra âm thanh của Khương Trường Sinh, chính là đạo tâm thần chỉ khi dùng Đạo Tâm Hóa Thần.
Kiếm Chủ lạnh lùng nói:
- Phía dưới có người của ngươi không?
- Có. -.
- Người nào?
Đạo tâm thần chỉ nâng tay phải lên, ngón trỏ chỉ xéo Kiếm Thần.
Kiếm Chủ liếc qua, tâm thần rung mạnh, Kiếm Thần đối với hắn mà nói là quan trọng nhất, là hắn khó khăn từ bỏ nhất, mấu chốt nhất là thân phận của Kiếm Thần.
Chỗ dựa của hắn là.....
Hắn một lần nữa nhìn chằm chằm đạo tâm thần chỉ, cắn răng nói:
- Đạo Tổ?
Đạo tâm thần chỉ lạnh lùng nói:
- Ra tay đi.
Sắc mặt Kiếm Chủ trong nháy mắt âm trầm xuống, hắn bỗng nhiên quay người, muốn phóng tới Kiếm Thần, dùng Kiếm Thần uy hiếp đối phương, nhưng hắn vừa động, đạo tâm thần chỉ lăng không xuất hiện ở trước mặt hắn, ngón trỏ đè lại trán của hắn, khiến cho hắn không thể động đậy.
Một cỗ lực lượng cực mạnh khó có thể tưởng tượng được ngăn chặn hắn, khiến cho trong lòng hắn hiện ra sợ hãi trước đó chưa từng có. Đây là lực lượng gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất