Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 488: Hồn Niệm thần kiếm, bảy đại Yêu Thánh (2)

Chương 488: Hồn Niệm thần kiếm, bảy đại Yêu Thánh (2)
Nhưng hắn mỗi lần tính địa chấn, giá trị hương hỏa cần tiêu hao đều cân bằng cùng Đại Cảnh, hắn không nỡ bỏ tốn hao nhiều giá trị hương hỏa như vậy, nếu thật là trời sập xuống, cùng lắm thì dùng Đạo Giới thu lại hết con dân Đại Cảnh, tìm một khối đại lục khác sinh tồn, chẳng qua là rời đi giang sơn, khí vận sẽ tan rã, Đại Cảnh sẽ mất đi một trăm tám mươi mốt năm tích lũy.
Khương Trường Sinh không có lên tiếng, mà linh hồn xuất khiếu, chui vào lòng đất.
Hắn đi đến bia đá long mạch trong lòng đất, linh hồn tiếp tục thi triển Ngũ Hành độn thuật, chui xuống.
Rất nhanh, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng ngăn cản hắn tiếp tục đi tới.
Cỗ lực lượng này không tính quá mạnh, nếu hắn vận dụng toàn lực, có thể dễ dàng đánh xuyên, nhưng khi như thế, phong ấn long mạch sẽ bị phá.
Hắn đứng ở tầng đất, phát hiện ngay cả thần niệm cũng bị ngăn cách, hắn chỉ có thể an tĩnh lắng nghe.
Hắn nghe được tiếng giang hà chảy xiết, hắn âm thầm hoang mang, chẳng lẽ phía dưới long mạch có sông lớn bàng bạc?
Tiếng nước này cũng không nhỏ. Đợi trong chốc lát, linh hồn hắn một lần nữa trở về trong cơ thể.
Giờ phút này, Khương Triệt còn đang cùng mọi người thảo luận, chủ yếu là hỏi thăm Cơ Võ Quân, Thánh triều hiểu rõ khí vận chắc chắn sâu nhất.
Cơ Võ Quân nói:
- Phong ấn long mạch đúng là cách làm của Thánh triều, vì trấn áp Cự yêu kinh thế vài ngàn năm trước, những Cự yêu đó đi đến mức độ thân thể bất diệt, máu thịt của nó có thể làm cho yêu vật bình thường thuế biến, nói cách khác mặc dù chết rồi, cũng có thể trợ giúp yêu tộc, Thánh triều không làm gì được, chỉ có thể phong ấn thân thể tàn phế của bọn hắn, phương đại lục này có chín đầu long mạch, xem ra trấn áp chính là yêu vật vô cùng mạnh, bây giờ khí vận yêu tộc phóng đại, có lẽ thân thể tàn phế của yêu vật đạt được linh cảm, cho nên mới tạo thành địa chấn, bất kể như thế nào, các ngươi đều không thể dây vào long mạch.
Khương Triệt nhíu mày hỏi:
- Không động vào thì có thể bình an vô sự sao?
Cơ Võ Quân lắc đầu nói:
- Ta thế nào biết được, ngược lại các ngươi nếu cưỡng ép phá phong, phiến đại lục này tất nhiên sẽ sụp đổ.
Nàng cũng không phải rõ ràng mọi chuyện, đối với long mạch, nàng cũng chỉ hơi biết được.
Nghe vậy, tâm Khương Triệt chìm vào bên trong đáy cốc.
Mặc dù Đại Cảnh đã đặt chân hải dương, nhưng nếu mặt đất sụt lún, sẽ chết bao nhiêut bách tính?
Hắn đảm đương không nổi.
Khương Trường Sinh mở lời:
- Ngươi trở về đi, sự việc không phải ngươi có thể chưởng khống, an tâm quản lý thiên hạ là được.
Khương Triệt hít sâu một hơi, cung kính hành lễ Khương Trường Sinh, sau đó rời đi.
Bạch Kỳ vui vẻ nói:
- Nếu thật sụp đổ, chúng ta về sau có phải ở trên biển hay không?
Khương Tiển trừng nó một cái, tức giận nói:
- Yêu thú trong biển có thể nhiều hơn cả trên lục địa, cũng càng thêm hung tàn.
Cơ Võ Quân rầu rĩ nói:
- Việc này đúng là dấu hiệu không may, chẳng lẽ những yêu ma Thánh triều năm đó trấn áp đều muốn chạy ra ngoài?
Mặc dù Thánh triều không còn, nhưng làm người hoàng thất Thánh triều, nàng hi vọng nhân tộc có thể bình an.
·····
Dãy núi chập trùng, mây đỏ đầy trời.
Bên trên một sườn đồi, một nam tử mặc áo bào trắng hướng mặt về phía mặt trời lặn tĩnh toạ, đỉnh đầu có rất nhiều yêu cầm hình thể khổng lồ lượn vòng.
Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi vào sau lưng hắn, đây là một nam tử thần bí mang theo mặt nạ xương trắng.
Nam tử mặt nạ nửa quỳ, nói:
- Khải bẩm Tôn chủ, long mạch phong ấn trấn áp bảy đại Yêu Thánh như ngài dự đoán, đã bắt đầu bạo động, không được bao lâu, yêu thể bảy đại Yêu Thánh sẽ phá phong mà ra.
Nghe vậy, nam tử áo bào trắng mở to mắt, hỏi:
- Yêu tộc triều cường khoảng cách long mạch gần nhất có bao xa?
- Cách mười vùng biển, trong vòng mấy chục năm khó mà tới gần.
Nam tử mặt nạ trả lời, ngữ khí đạm mạc, không có một tia tâm tình chập chờn.
Nam tử áo bào trắng giương mắt nhìn về phía mặt trời lặn, thở dài nói:
- Long mạch vừa vỡ, không biết có bao nhiêu người muốn chết, nhưng lại không thể ngăn cản việc này.
Nam tử mặt nạ không có nói tiếp.
Nam tử áo bào trắng nhìn chân trời, lâm vào trong suy tư.
Qua một hồi lâu.
- Nói việc này cho hắn biết, để cho hắn chuẩn bị hành động đi.
Nam tử áo bào trắng giống như quyết định, trầm giọng nói.
Nam tử mặt nạ ngẩng đầu, hai mắt dưới mặt nạ xương trắng tràn ngập vẻ không cam lòng, hắn cắn răng nói:
- Tôn chủ, hắn chính là người tái thế, thật đáng giá tín nhiệm?
Nam tử áo bào trắng nói:
- Thiên hạ sụp đổ, khi nhân tộc đang đợi được vị Võ Đế kế tiếp, chỉ có thể dựa vào hắn độc cản yêu tộc đại thế.
- Có thể là.....
- Tốt, đi thôi.
Ngữ khí nam tử áo bào trắng tăng thêm, dọa nam tử mặt nạ không còn dám nhiều lời, đứng dậy rời đi.
Phía trên sườn đồi lại chỉ còn hắn một người.
Ánh mắt hắn tràn ngập bối rối, lẩm bẩm nói:
- Thánh thượng, người trong Thiên Mệnh ngài nói tới khi nào mới có thể xuất hiện.....
Tháng chín.
Đại Cảnh Đông Lâm châu, vô biên vô tận rừng núi lộ ra tráng lệ, yên ắng, một mảnh rừng núi đột nhiên sụp đổ, bụi đất tung bay, hình thành một hố to sâu không thấy đáy, cũng không lâu lắm, nước biển cuồn cuộn trào ra từ lòng đất, như là suối phun, bay đến cao trăm trượng, vẩy ra rừng núi.
Không chỉ Đông Lâm châu, các nơi trên khắp thiên hạ cũng lần lượt xuất hiện hố to thần bí, đều có nước biển trào ra, thôn trang cách gần đó bị phá tan.
Kinh Thành.
Long Khởi sơn, trong đình viện.
Khương Trường Sinh mở to mắt, ngay sau đó phương xa vang ra một tiếng vang thật lớn, cả kinh những người khác cũng mở to mắt.
- Xảy ra chuyện gì? Có địch tập?
Bạch Kỳ thận trọng hỏi.
Diệp Tầm Địch nhíu mày, nói:
- Khí vận Đại Cảnh loạn, loạn rất không bình thường.
Cơ Võ Quân đột nhiên đứng dậy, tan biến tại chỗ.
Khương Trường Sinh thì bắt đầu nhìn về phương hướng tiếng vang truyền đến, hắn thấy trong dãy núi bên ngoài Ti Châu xuất hiện cột nước to lớn, thoát ra từ trong một động đất thần bí, thanh thế khủng bố.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất