Chương 52: Hỏi ra bí ẩn trong lòng
Chẳng lẽ cái này là lãnh cung trong truyền thuyết?
Không thể nào!
Cao thủ Thông Thiên cảnh bị hoàng đế đày vào lãnh cung?
Khương Uyên bá khí đến trình độ như vậy?
Khương Trường Sinh mang theo mặt nạ bằng gỗ, cũng không sợ bại lộ thân phận, hướng thẳng đến cung viện kia đi đến.
Tiến vào trong viện, hắn chú ý tới trong sân cỏ dại mọc đầy, rõ ràng đã lâu không có người quản lý, nhưng trên vách tường Thiền Điện bên cạnh có rất nhiều chưởng ấn nhìn thấy mà giật mình.
Khương Trường Sinh đi thẳng đến chính điện, cũng không sợ quấy nhiễu đối phương.
Đã tới đây, hắn đã có thể đánh giá ra trình độ chân khí của đối phương.
Cũng là khoảng gấp mười lần Ma Chủ.
Khương Trường Sinh đi vào trước cổng chính, nhẹ nhàng đẩy ra.
Vừa đẩy ra, một hồi gió mạnh kéo tới, thổi đến hai cánh cửa loảng xoảng đụng ở trên tường, đạo bào rách rưới của Khương Trường Sinh bay phất phới, nhưng thân hình của hắn trầm trọng như thái sơn, bất động một chút.
- Các hạ đêm khuya vào hoàng cung, cần làm chuyện gì?
Một giọng nữ âm lãnh mà khàn khàn vang lên, ngữ khí tràn ngập sát ý.
Khương Trường Sinh dùng linh lực kích thích kinh mạch yết hầu, phát ra âm thanh khàn khàn mà trầm muộn:
- Nghe nói trong hoàng cung có một vị cao thủ Thông Thiên cảnh, cử thế vô song, muốn tìm hiểu một phen, các hạ có công lực thâm hậu như thế, lại cam tâm đợi ở trong lãnh cung không người hỏi thăm?
Giọng nữ khẽ nói:
- Không phải chuyện của ngươi, nếu tới, vậy cũng chớ đi!
Vừa dứt lời, trong bóng tối lần nữa phóng tới gió mạnh, chân phải Khương Trường Sinh nhẹ nhàng đưa ra, linh lực bùng nổ, nghênh đón một đạo thân ảnh đột kích tới, chấn đối phương bay trở về, ngay sau đó chính là tiếng van chạm trầm trọng.
- Ngươi... Làm sao có thể... Ngươi không phải Thông Thiên... Ngươi là cảnh giới càng cao hơn!
Giọng nữ âm lãnh hoảng sợ kêu lên, người mạnh như thế xông vào hoàng cung, ai có thể ngăn cản?
Trong lòng Khương Trường Sinh thở dài:
- Ta thật sự là quá mạnh.
Hắn mở miệng hỏi:
- Các hạ và hoàng đế có quan hệ như thế nào, nói một chút đi, nói rõ, ta có thể tha ngươi một mạng, cũng không quấy rầy tất cả mọi người trong hoàng cung, nếu nói không rõ ràng, tối nay về sau, Đại Cảnh đổi chủ.
Trong điện tối tăm quanh quẩn tiếng thở dốc của đối phương, Khương Trường Sinh híp mắt mắt nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy đối phương tóc tai bù xù, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu, thấy không rõ hình dáng của đối phương.
- Ha ha... Ngươi cầm tính mạng của ta uy hiếp ta... Ngươi bắt hắn tới uy hiếp ta...
Giọng nữ âm lãnh dần dần điên cuồng, có loại cảm giác cuồng loạn.
Khương Trường Sinh dưới mặt nạ nhíu mày, tên này không phải tên điên đó cứ?
Trách không được bị đày vào lãnh cung.
Khương Trường Sinh chẳng qua suy đoán, cũng không có dễ tin, nếu không sợ chết, không thèm để ý hoàng đế, nàng hà tất ở trong lãnh cung kéo dài hơi tàn đến nay?
Hắn đột nhiên tan biến tại chỗ, một giây sau ra xuất hiện ở trước người đối phương, một chưởng đặt ở trên trán hắn, sát khí kinh khủng làm cho đối phương không thể động đậy.
- Công lực nay...
Đối phương mở to hai mắt, theo khe hở của mái tóc rối bời có thể thấy rõ đôi mắt, tràn ngập tơ máu, giống như Lệ Quỷ ở dưới địa ngục.
Khương Trường Sinh nhìn xuống, nói:
- Hai mươi mốt năm trước, hoàng hậu sinh con, Lý công công đánh tráo hắn, ngươi biết được việc này không?
Con ngươi đối phương rõ ràng phóng to, rõ ràng trong lòng cực không bình tĩnh.
Nàng cắn răng nói:
- Biết được.
- Hoàng đế vì sao làm như thế, là vì chèn ép Dương gia?
- Ta không biết... Nhưng tuyệt không phải như thế... –
Chân mày Khương Trường Sinh nhíu chặt hơn, hỏi:
- Thân phận chân thật của Thái Tử giả là cái gì?
Đối phương yên lặng.
- Càn rỡ, mạnh mẽ xông tới hoàng cung của trẫm, hôm nay sẽ để cho ngươi có đến mà không có về.
Một tiếng quát bá khí từ ngoài điện truyền đến, Khương Trường Sinh thờ ơ, hắn đã sớm cảm ứng được Khương Uyên đến, thật có chút chuyện muốn hỏi Khương Uyên đây.
Trong viện, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, chính là Khương Uyên người mặc long bào, Khương Uyên tóc tai bù xù, rõ ràng còn không tới đeo quan, hắn gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Trường Sinh, mà Khương Trường Sinh lặng yên không tiếng động thu vỏ kiếm vào trong tay áo.
- Buông nàng ra, nếu mục tiêu của ngươi là trẫm, trẫm đang ở ngay chỗ này.
Khương Uyên trầm giọng nói, chân khí cổ động, quanh thân ngưng tụ thành một long ảnh, một màn này để thần thức Khương Trường Sinh bắt được, rất đỗi kỳ lạ.
Chiêu này nhìn qua quả thật bá khí.
Mấu chốt nhất là chân khí Khương Uyên trong nháy mắt tăng lên mấy chục lần, đã không kém hơn nữ tử dưới tay hắn.
Thông Thiên.
Vị hoàng đế này ẩn giấu thật sâu, trách không được có thể làm võ lâm chí tôn hiệu lực cho mình.
Khương Trường Sinh đưa lưng về phía Khương Uyên, dùng âm thanh khàn khàn hỏi:
- Hoàng đế, thân phận Thái Tử giả là cái gì?
Nghe vậy, sắc mặt Khương Uyên trở nên âm trầm, ánh mắt lấp lánh, dưới đêm tối, ánh mắt hắn càng nguy hiểm, sâm nhiên kinh dị.
- Ngươi như thế nào biết được việc này, ngươi là ai?
Khương Uyên vừa nói, một bên tiến lên.
Lãnh cung nữ tử cắn răng nói:
- Không được qua đây, ngươi không phải đối thủ của hắn.
Khương Uyên ngừng bước, chau mày, ánh mắt của hắn chặt chẽ Khương Trường Sinh, như muốn xem thấu, Khương Trường Sinh không có mang Kỳ Lân phất trần, Thái Hành kiếm càng giấu ở trong tay áo rộng thùng thình, dưới hoàn cảnh u ám, hắn căn bản nhìn không thấu thân phận của Khương Trường Sinh.