Chương 53: Đại Thừa long lâu, mong muốn con trai (1)
Trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều người, kẻ địch đời này của hắn nhiều lắm, cao thủ mạnh hơn hắn cũng có.
Khương Trường Sinh vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn, nói:
- Đường đường là hoàng đế, không ngờ lại chủ đạo đổi Thái Tử làm thẻ đánh bạc, truyền đi không sợ bị người ta chê cười? Nếu như Thái Tử giả là thân sinh huyết mạch còn tốt, nếu như không phải...
Lời này tràn ngập trào phúng, Khương Uyên lại không hề tức giận.
Khương Uyên hỏi:
- Các hạ muốn cái gì, ngươi đã muốn hỏi, nói rõ ngươi cũng không phải hướng về phía trẫm, chẳng lẽ ngươi biết đại nhi tử của trẫm?
Khương Trường Sinh tự giễu nói:
- Ta tự nhiên nhận ra đại nhi tử của ngươi, nếu hắn biết được ngươi đưa hắn vào đạo quan làm một tiểu đạo sĩ không cha không mẹ, hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Khương Uyên yên lặng.
- Cái gì đạo quan?
Lãnh cung nữ tử hỏi.
Khương Trường Sinh ý vị thâm trường hỏi.
- Kinh Thành có mấy đạo quan?
Vừa dứt lời, nữ tử trong lãnh cung nhìn hằm hằm Khương Uyên, lạnh giọng nói:
- Giỏi cho Khương hoàng đế ngươi, không ngờ ngươi lại trêu đùa ta nhiều năm như vậy?
Sắc mặt Khương Uyên vô cùng khó coi, Khương Trường Sinh thì hơi kinh ngạc, nghe lời này rõ ràng có ẩn tình khác.
Khương Trường Sinh còn muốn hỏi, Khương Uyên đột nhiên ra tay, tay phải đánh ra, long ảnh quanh thân bay ra, mang chưởng phong theo cương mãnh thẳng đến Khương Trường Sinh, cửa lớn cung điện trực tiếp nổ tung, hóa thành đếm không hết mảnh gỗ vụn.
- Hừ! Càn rỡ.
Khương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, tay trái hướng về sau nhẹ nhàng vỗ, linh lực tràn ra, dễ dàng xua tan long ảnh, chân khí chấn động đến tất cả bàn ghế trong cung đều tan ra thành từng mảnh.
Công lực thật bá đạo.
Xuất chưởng xong lại còn mạnh thêm mấy lần, vị phụ hoàng này còn có đoạn tăng cường?
Quả thật không tầm thường.
Trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái, Khương Uyên càng kinh hãi.
- Làm sao có thể... Dễ dàng như vậy hóa giải chân long khí của trẫm... Hắn đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Khương Uyên thật lâu không có cảm nhận được cảm giác áp bách như thế, lần trước vẫn là hắn chưa xưng đế.
Thế gian lại có cao nhân như thế.
Khương Uyên trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, thậm chí suy đoán người này chính là người dạy bảo Trường Sinh võ công.
Hắn chẳng lẽ vì Trường Sinh mà đến?
Không đúng.
Hắn dựa vào cái gì thu Trường Sinh làm đồ đệ, dựa vào cái gì mà làm chỗ dựa cho hắn, lại từ đâu biết được chân tướng?
Trong lòng Khương Uyên tràn ngập kiêng kị, cảm giác đối phương tất nhiên là kẻ địch.
Hắn căn bản nghĩ không ra đối phương lại là Khương Trường Sinh, bởi vì Khương Trường Sinh vừa ra đời liền bị ôm đi, không có khả năng tự mình hiểu biết thân thế, càng không khả năng chủ đạo tất cả những thứ này.
Ở trong đó chắc chắn có kẻ địch đang tính tính toán.
- Hoàng đế, còn không chịu nói sao?
Khương Trường Sinh đưa tay bóp lấy cổ của cô gái ở trong lãnh cung giơ lên, hắn thâm trầm nói:
- Cao thủ Thông Thiên cảnh lại bị ngươi đày vào lãnh cung, có chút hài hước.
Vẻ mặt Khương Uyên âm tình biến ảo, tự biết không phải địch thủ của đối phương, hít sâu một hơi, nói:
- Trẫm nói, Thái Tử giả cũng không phải là con ruột của trẫm, hắn chỉ là một quân cờ, một quân cờ nhất định bị vứt, nếu ngươi thật là vì chủ trì công đạo cho Thái Tử, cứ yên tâm đi, hắn không sớm thì muộn sẽ phải chết.
- Còn về mặt mũi của trẫm, việc này sẽ không truyền đi, trẫm sẽ để cho Dương gia tự mình giết hắn, lại tìm lý do, cái chết của Thái Tử sẽ chỉ là tiếc nuối trong lịch sử.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Vì sao muốn dùng quân cờ đổi đi Thái Tử thật?
Khương Uyên thở dài nói:
- Bởi vì hắn không thể trở thành Thái Tử, bởi vì hoàng vị đã được định trước, làm sao Dương gia cũng nhìn không thấu, trẫm đưa hắn ra ngoài là vì bảo đảm hắn chu toàn, nếu hắn còn sống ở trong cung, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Đúng lúc này, hắn nghe ra số lượng lớn tiếng bước chân chạy đến, là hoàng vệ hoàng cung, chuyên môn thủ tại đằng sau hoàng cung, người võ công cao cường đã trước tiên chạy đến.
Chuyện không thể làm lớn.
Bằng không đằng sau sẽ quấy nhiễu tu luyện.
Khương Trường Sinh nói:
- Ai món hại hắn, cứ nói ra tên, ngươi đã muốn bảo đảm hắn, vậy ta và ngươi thật có cùng một ý nghĩ.
Anh mắt Khương Uyên u u, nói:
- Đại Thừa long lâu.
Đại Thừa long lâu?
Khương Trường Sinh chưa từng nghe qua cái tên này, đã có đáp án, vậy nên rời khỏi, cùng lắm thì sau này lại đến.
Hắn buông tay ra, buông xuống nữ tử lãnh cung, thả người nhảy lên, trực tiếp đụng xuyên mái hiên lãnh cung, tan biến trong bóng đêm, vô tung vô ảnh.
Khương Uyên lập tức chạy tới, nâng nữ tử lãnh cung.
Nữ tử lãnh cung đẩy hắn ra, ánh mắt âm lãnh, nói:
- Khương Uyên, ngươi lấn ta quá mức, ta cho phép ngươi đem vị trí hoàng hậu cho nàng, tha cho nàng sinh ra Khương Dự, ngươi lại lừa gạt ta! Ngày mai ta sẽ đi giết tiểu súc sinh kia.
Khương Uyên đứng dậy, nhìn xuống nàng, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nói:
- Ngươi đánh thắng được người vừa rồi kia?
Lãnh cung nữ tử yên lặng.
Khương Uyên lạnh lùng nói:
- Đáp ứng ngươi, trẫm sẽ thực hiện, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, hắn đã biến thành phàm nhân, không biết thân thế của mình, tội gì dây dưa, nếu như ngươi muốn làm loạn, hoàng vị sẽ không có xác định như vậy, trẫm những năm nay phát hiện các con của trẫm cũng là từng người đều có tài năng của Chân Long, ngươi tốt nhất cân nhắc một chút, thiên hạ này đã thay đổi, ngươi đã không phải công chúa Sở triều, chớ có lại tùy hứng.
Dứt lời, Khương Uyên quay người rời khỏi, số lượng lớn hoàng vệ đi theo.