Chương 531: Đại Đạo chi tổ, nhân gian Chân Thần (1)
Lúc sáng sớm.
Khương Trường Sinh đứng dậy, chuẩn bị hành động.
Lâm Hạo Thiên gặp hắn đứng dậy, lại gần, tò mò hỏi:
- Tiền bối, ngài cần gì, ta giúp ngài?
Từ khi đo vào Long Khởi sơn, hắn muốn hồi báo Khương Trường Sinh, nhưng tìm không thấy cơ hội, cho nên hắn thỉnh thoảng sẽ đi Võ Phong, truyền thụ đệ tử Long Khởi quan võ học, nhưng hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy không đủ.
- Không cần, ta chuẩn bị đi đón người.
Khương Trường Sinh nhẹ giọng cười nói, sắp nhìn thấy Mộ Linh Lạc để hắn rất cao hứng.
Những trong năm này, Mộ Linh Lạc làm rất không tệ, toàn thể giá trị hương hỏa của Mộ gia đã tăng trưởng gấp bội.
Mộ gia gia nhập tất nhiên có thể làm cho Đại Cảnh mạnh hơn, nhất là ở mức độ Kim Thân cảnh, Càn Khôn cảnh, có thể mở rộng chiều sâu thực lực Đại Cảnh cực lớn, Hóa Long phủ tuy mạnh, nhưng đi là con đường tinh anh, nhân số không nhiều.
- Tiếp người nào?
Lâm Hạo Thiên tò mò hỏi.
Những người khác dồn dập mở mắt nhìn về phía Khương Trường Sinh, từ sau khi Lâm Hạo Thiên đến, lại có người muốn gia nhập bọn hắn?
Khương Trường Sinh mạn bất kinh tâm nói:
- Trước đó ngươi không hiếu kỳ ta vì sao chọn trúng ngươi à?
Lâm Hạo Thiên gật đầu.
Khương Trường Sinh nói:
- Ta thủ hộ Mộ Linh Lạc trưởng thành, vừa hay nhìn thấy ngươi gặp nạn.
- A?
Lâm Hạo Thiên trừng to mắt, cả người ngơ ngác.
Mộ Linh Lạc.
Đó là một vị thiên kiêu đồng lứa duy nhất khiến cho hắn chiến bại, hắn vẫn nhớ.
Thì ra là thế.
Trách không được Mộ Linh Lạc yêu nghiệt như vậy, thì ra có tiền bối làm chỗ dựa...
Nghĩ được như vậy, tâm Lâm Hạo Thiên bỗng nhiên thăng bằng, tiếc nuối trong lòng cũng tán đi.
Hắn đã không phải thiếu niên lúc trước, đối với Mộ Linh Lạc, hắn càng nhiều hơn chính là chờ mong khi sắp nhìn thấy cố nhân.
- Ta đã thoát thai hoán cốt, tất nhiên không thể kém hơn nàng.
Lâm Hạo Thiên yên lặng suy nghĩ, hắn hiện tại cũng không dám khiêu chiến Mộ Linh Lạc.
Hắn nhìn về phía Khương Trường Sinh, đang muốn hỏi tại sao Khương Trường Sinh lại nhìn trúng Mộ Linh Lạc, kết quả Khương Trường Sinh trực tiếp chui vào lòng đất.
Không sai!
Là chui vào!
Mà lại không có lưu lại dấu vết ở trên mặt đất!
Lâm Hạo Thiên trừng to mắt, toàn thân lắc một cái.
- Đây là tiên thuật gì? Thật muốn học!
Trên biển, đếm không hết đội thuyền dựa vào nhau, không có tiến lên, võ giả trên boong thuyền, trên mặt biển, trên không đều đang ngẩng đầu mà nhìn.
Vị thần tiên kia đến cùng khi nào xuất hiện?
Mộ Huyền Cương mấy lần muốn tìm Mộ Linh Lạc, nhưng lại sợ mình lộ ra lỗ mãng, không đủ trầm ổn, hại hình ảnh Mộ gia trong lòng thần tiên, hắn chỉ có thể kềm chế.
Mộ Linh Lạc thì ở chờ đợi trong phòng của mình, nàng vuốt vuốt Kim Lân ngọc diệp, không biết suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, Kim Lân ngọc diệp lập loè kim quang.
Mộ Linh Lạc một thoáng đứng lên, mặt lộ ra nụ cười kinh hỉ, nàng biết nàng Trường Sinh ca ca rốt cuộc đã đến.
Nàng đi tới cửa trước, nỗ lực bình phục cảm xúc, trên mặt lần nữa khôi phục thần thái thanh lãnh, chậm rãi đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Nhìn thấy nàng đi ra, rất nhiều người nhà họ Mộ quan tâm căn phòng của nàng dồn dập vây tới, mồm năm miệng mười hỏi thăm.
Mộ Linh Lạc không có trả lời, mà nhìn về phía bầu trời, những người khác đi theo ánh mắt của nàng nhìn lại, càng ngày càng nhiều người ngẩng đầu theo.
Đột nhiên, một thân ảnh trống rỗng xuất hiện trên vùng trời đội tàu Mộ gia, chính là Khương Trường Sinh, Chí Dương thần quang ánh nắng che đậy mặt mũi của hắn, khiến cho hắn như là Thiên Thần lâm thế.
Rào...
Hết thảy người đang ngồi, nằm dồn dập đứng dậy, xúc động, hưng phấn, kinh hỉ cùng với khó tin ngước nhìn Khương Trường Sinh.
- Đều có mặt hết ở đây?
Âm thanh của Khương Trường Sinh đạm mạc vang lên.
Mộ Huyền Cương vội vàng cao giọng nói:
- Đều có mặt, ta đã kiểm tra mấy lần, không biết ngài chuẩn bị làm sao mang bọn ta rời khỏi?
Mộ Linh Lạc cũng rất tò mò điểm này, nhiều người như vậy mong muốn một hơi mang đi cũng không dễ dàng.
Các nàng suy đoán Khương Trường Sinh hàng phục một loại Hung thú to lớn nào đó, gánh chịu Mộ gia cùng nhau rời khỏi.
Dưới con mắt mọi người, Khương Trường Sinh không có trả lời, hắn nâng tay phải lên, lòng bàn tay hướng xuống, thi triển thần thông.
Chưởng Trung Càn Khôn.
Trong chốc lát, vùng biển này nhấc lên kinh đào hải lãng, hết thảy đội thuyền theo đó lay động kịch liệt.
- Xảy ra chuyện gì?
- Là thần tiên đại nhân làm ra sao?
- Không rõ ràng.
- Chẳng lẽ đáy biển có cự thú?
- Có khả năng.
Lúc tất cả mọi người kinh nghị, bọn hắn bỗng nhiên cảm giác được mặt biển đang lên cao, để bọn hắn kinh ngạc nhất là thần tiên trên bầu trời vậy mà đang tốc độ cao biến lớn, loại trùng kích ánh mắt này cực kỳ khoa trương, ngay cả Mộ Linh Lạc đều bị hù dọa.
Dưới vẻ mặt rung động của tất cả mọi người, bọn hắn rơi vào trong lòng bàn tay của Khương Trường Sinh, không chỉ bọn hắn, cả phiến hải vực đều trong lòng bàn tay thần tiên.
Khương Trường Sinh nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay lơ lửng một quả cầu ánh sáng hơi mờ, nửa phần dưới là nước biển, mặt biển nổi lơ lửng nhiều đội thuyền như hạt vừng, hắn cúi đầu nhìn lại, phía dưới mặt biển xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, bốn phương tám hướng nước biển vọt tới, nhấc lên kinh đào hải lãng.
Đây cũng là Chưởng Trung Càn Khôn.
Tất cả mọi người Mộ gia trong thần thông ngước nhìn Khương Trường Sinh, Khương Trường Sinh trong mắt bọn hắn có thể nói là che khuất bầu trời, mà Chí Dương thần quang phía sau hắn giống như thật mặt trời, cách bọn họ gần như thế.
Trái tim tất cả mọi người trong đều sinh ra cảm giác nhỏ bé.
Thật chính là thần tiên! Mộ Huyền Cương bịch một tiếng quỳ xuống, khấu tạ Khương Trường Sinh, trưởng bối Mộ gia khác dồn dập bắt chước, dẫn đến càng ngày càng nhiều người quỳ lạy, duy chỉ có Mộ Linh Lạc ngây người tại chỗ.
Trường Sinh ca ca đến cùng lợi hại cỡ nào?
Tay Khương Trường Sinh nâng Mộ gia, hóa thành một đạo kim quang, cấp tốc tan biến tại chân trời.
Những võ giả có ý khác tren thuyền thì sợ choáng váng.
Mẹ nó đúng là thần tiên.