Vương Phủ đầu bếp nữ

Chương 20.1: Mưu toan mượn tay bản vương nhất tiễn song điêu, nàng cũng dám?

Chương 20.1: Mưu toan mượn tay bản vương nhất tiễn song điêu, nàng cũng dám?
Trong nội viện không có nhiều gió, Ninh Vương cởi áo khoác đen ném cho Triệu Phúc, hỏi: "Bản vương hồi phủ còn phải thông báo ngươi một tiếng hay sao?"
Lưu Hà thần sắc mừng rỡ ngưng kết, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Ninh Vương sải bước đi về phía nội viện.
Lưu Hà lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn Triệu Phúc đang đi phía sau Ninh Vương. Triệu Phúc vẫn giữ nụ cười trên môi, đúng là việc không liên quan đến mình thì trách sao được mình. Lưu Hà tức giận liếc xéo hắn một cái, vội vã bước theo sau Ninh Vương giải thích: "Nô tỳ cũng có chuyện muốn bẩm báo Vương gia. Đoàn Tam cô nương hôm nay đã đến."
Dù là Ninh Vương đã biết rồi, cũng không khỏi dừng bước một chút.
Lưu Hà mừng thầm trong lòng, vẫn là nàng hiểu Vương gia, hễ đụng đến chuyện có liên quan đến Đoàn Tam cô nương, Vương gia dù có bực bội đến mấy cũng phải dời sang một bên, "Vẫn là do Tôn Sắc Vi mang về."
Ninh Vương khẽ vuốt cằm, tiếp tục đi về phía nội viện.
Lưu Hà ngẩn người, không lẽ nào vì lần này Đoàn Tam cô nương không tìm đến Vương gia, nên Vương gia không để tâm? Xem ra không thể lợi dụng chuyện này để làm ra vẻ.
"Gia, Tôn Sắc Vi còn để Tam cô nương đến phòng bếp nhỏ bên kia. Lúc ấy đang chuẩn bị cơm trưa, người ra người vào không được thanh tĩnh, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ngoài còn tưởng phủ thượng chúng ta không có quy củ."
Ninh Vương nhíu mày, đó chẳng phải là do Đoàn Tam tự tìm. Nàng không đến thì đã chẳng có chuyện gì.
"Triệu Phúc!" Ninh Vương gọi.
Triệu Phúc vội đáp: "Khởi bẩm Vương gia, lão nô đã bảo người đưa cô nương đến chủ viện, nhưng Tam cô nương nói nàng thích ở cùng Tôn cô nương hơn."
Ninh Vương nhìn về phía Lưu Hà: "Còn có chuyện gì khác không?"
Lưu Hà thầm kêu không ổn, nàng không ngờ lại có chuyện này. Nghĩ kỹ lại thì thấy mình quá liều lĩnh, lỗ mãng. Tôn Sắc Vi xuất thân từ chợ búa, không hiểu quy củ, còn Triệu Phúc xuất thân từ cung, lẽ nào lại không hỏi han gì đến việc này?
"Nếu đã như thế, Tôn Sắc Vi cũng không nên để Tam cô nương uống nước sôi để nguội chứ." Lưu Hà thở dài nói: "Nô tỳ có ý mời Tam cô nương đến bên này, ai ngờ Tôn Sắc Vi đã nói gì đó với nàng, ngược lại trách nô tỳ ăn no rửng mỡ."
"Đoàn Tam thích." Ninh Vương nói xong, lười biếng không muốn nhiều lời với nàng, nếu không phải nàng là cung nữ được tuyển chọn kỹ càng, sau lại do Quý phi đưa đến, hắn đã sớm đuổi nàng ra khỏi phủ.
Lưu Hà nghẹn lời, nhưng vẫn không cam tâm, mu bàn tay bị tiểu nha đầu Đoàn Tam cô nương đánh vào giữa trưa vẫn còn mơ hồ đau nhức: "Vương gia nói phải. Nô tỳ nhất thời quên mất Đoàn Tam cô nương vốn không câu nệ tiểu tiết. Hôm nay nàng còn mặc cả bộ đồ nam nhân đến đây."
"Tôn Sắc Vi cũng thật là không có quy củ, người ngoài nhìn vào đâu biết nàng là nam tử, hai người thân mật quá mức không nói, Tôn Sắc Vi mua mứt quả còn để nàng chọn trước. Mấy người bán hàng rong ngoài cổng nhìn thấy không biết sẽ nghĩ gì."
Ninh Vương dừng bước, hai người này đâu phải tỷ muội của hắn, dù có gây ra chuyện tày trời, chỉ cần không đến mức hắn phải ra mặt giải quyết thì cứ để mặc họ. Sao Lưu Hà lại trở nên giống như mấy bà tám trong phủ vậy?
"Ngươi cho rằng nữ tử nên cư xử thế nào?"
Lưu Hà đáp: "Đương nhiên là phải đoan trang như một cô nương. Huống chi Tam cô nương vẫn là tiểu thư Hầu phủ."
"Ngươi cho rằng thế nào mới là một cô nương gia? Cả ngày chỉ quanh quẩn trong khuê các, suốt ngày thêu thùa?"
Lưu Hà bị hỏi khó: "Cái này... cũng không cần đến mức đó. Mỗi người có một cách sống riêng. Nhưng Tam cô nương dù sao cũng là tiểu thư Hầu phủ, mỗi lần ra ngoài đều ăn mặc như nam nhân, quả thực có chút không ra thể thống gì. Hơn nữa Tam cô nương Vân Anh vẫn chưa gả, phủ chúng ta lại không có nữ chủ nhân, nếu để người ngoài biết được thì gia có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi."
Ninh Vương không khỏi đánh giá nàng một lượt, đây là người mà mẫu phi hắn để mắt tới sao? Lưu Hà không biết rằng khi còn ở nhà, mẫu phi hắn thường xuyên đóng giả nam nhi cưỡi ngựa dạo chơi ngoài thành, còn rất giỏi chơi polo và đá cầu. Mẫu thân của nàng dù sao cũng là muội muội của Lễ Bộ thị lang. Hơn nữa, đường đường Ninh Vương hắn muốn người như thế nào, cần gì phải rước bọn người đó vào phủ?
"Bản vương cần phải giải thích với ai? Ai dám bắt bản vương phải giải thích?" Ninh Vương trong lòng không kiên nhẫn đến cực điểm, "Sao ngươi cũng trở nên giống đám toan nho kia vậy? Võ không thể lên ngựa định càn khôn, văn không thể vung bút an thiên hạ, miệng thì luôn rao giảng nhân nghĩa đạo đức, kỳ thực dơ bẩn, trong đầu thì rỗng tuếch, chỉ biết soi mói mấy chuyện vặt vãnh."
Lưu Hà đỏ mặt, nhỏ nhẹ nói: "Nô tỳ... Nô tỳ chỉ lo Vương gia sau này phiền lòng."
"Ai dám gây phiền phức cho bản vương?"
Lưu Hà không đáp được, dù Ninh Vương nổi tiếng hung hãn, trừ người hoàng gia ra thì không ai dám phiền hắn. Mà đám người hoàng tộc, ngay cả hoàng đế hắn còn chẳng sợ, thì việc gì phải sợ người khác.
Trong lòng Ninh Vương bỗng nảy ra một ý, lúc này đúng là thời cơ thích hợp: "Nếu ngươi còn giữ cái suy nghĩ này, sau này gả cho ai thì cũng đừng sinh con gái, nếu không sẽ bị ngươi dạy dỗ vừa chua vừa thối!" Nói xong, hắn nhanh chân đi vào điện, thấy Lan Chỉ ra đón, liền phẩy tay: "Hôm nay không cần các ngươi hầu hạ, gọi Linh Khê và Di Vong tới."
Lan Chỉ nhìn gương mặt lạnh lùng của Ninh Vương, nuốt những lời định nói vào trong. Nàng đi về phía Lưu Hà, chú ý thấy Triệu Phúc vẫn giữ nụ cười trên môi, không hề lo lắng, còn Lưu Hà thì đã rơi nước mắt, nàng lập tức nghi hoặc không hiểu, "Triệu tổng quản, chuyện này là sao?"
Triệu Phúc liếc nhìn Lưu Hà, "Tạp gia đã sớm khuyên ngươi, đừng có bày trò trước mặt Vương gia mà." Lão lắc đầu, trên mặt không hề có chút đồng tình nào.
"Triệu Phúc!"
Tiếng quát của Ninh Vương vọng ra, Triệu Phúc vội vàng chạy vào, nhỏ giọng bẩm báo: "Lưu Hà đang khóc."
"Mới chỉ đến thế thôi sao? Bảo Tôn Sắc Vi và Đoàn Tam nghe thấy những lời đó đi, rồi nàng ta sẽ khóc mỗi ngày cho xem." Ninh Vương cười lạnh, "Mưu toan mượn tay bản vương nhất tiễn song điêu, nàng cũng dám?"
Triệu Phúc nói: "Nàng ta chỉ là có chút khôn vặt thôi. Nếu không, Quý phi cũng chẳng đưa người đến."
"Bản vương ngược lại chỉ mong Quý phi đưa đến mấy người thông minh hơn."
Triệu Phúc cười: "Vương gia nói đùa rồi. Quý phi đưa các nàng đến đâu phải để làm Vương phi, mà là lo gia cô độc sống hết quãng đời còn lại. Nếu gia thích, Lưu Hà may ra cũng chỉ là Trắc phi. Mà Trắc phi thông minh xuất chúng thì ai còn dám gả cho gia nữa." Lão dừng một chút rồi nói thêm, "Chỉ có Tam cô nương kia là trong lòng chỉ có Vương gia. Mà Lưu Hà lại thích Đại cô nương của An Quốc Công phủ."
"Vậy ả ta đúng là vừa độc vừa ngu. An Quốc công phủ trên dưới hơn ba trăm người, ai ai cũng khen ngợi Đại cô nương của nhà họ, đủ thấy ả ta tâm cơ thủ đoạn đến mức nào. Nếu ả ta đến phủ này, Lưu Hà chẳng thà bị Đoàn Tam đánh cho một trận rồi đuổi ra ngoài còn hơn."
Triệu Phúc cũng không thích đích tôn nữ của An Quốc công. Nếu nàng ta tiến vào phủ, chức tổng quản của lão thế nào cũng chỉ còn là cái danh, thậm chí còn có thể lấy lý do "vinh dưỡng" để đuổi lão ra khỏi phủ, giao quyền quản gia cho người của nàng ta.
Nếu tuổi già sức yếu mà phải xuất phủ dưỡng lão, dù Triệu Phúc không có con cái, cũng có thể sống an nhàn. Nhưng bị "đuổi" ra ngoài thì đến cả chùa chiền cũng chẳng dám thu nhận lão.
Vậy mà đương kim lại cho rằng Ninh Vương gia còn thiếu người như vậy để quản thúc, chỉnh lý, "Nếu bệ hạ ngày mai hạ chỉ thì sao?" Lão vừa nói vừa rót nước cho Ninh Vương.
Ninh Vương đặt ly xuống, lạnh lùng nói: "Sang năm, ngày mai chính là ngày giỗ của hắn."
Triệu Phúc hoảng hốt nhìn ra ngoài.
"Sợ gì? Đây chẳng phải là câu trả lời mà lão già nhà ngươi muốn nghe sao? Bản vương đã nói với Phụ hoàng rồi. Càng già càng hồ đồ. Lần sau mà còn nhắc đến Đại cô nương kia với bản vương, bản vương sẽ bắt hắn cưới nàng ta, dù sao trong cung cũng thiếu một hoàng hậu."
Triệu Phúc chỉ biết cười gượng: "Lời này mà để Quách Ngự sử nghe được thì thế nào cũng có tấu chương tham gia gia một tội. Không chừng dân gian còn đồn gia có lòng giết cha, liên lụy đến cả Thái tử."
"Vậy thì bản vương không nói nữa." Ninh Vương đi về phía thư phòng.
Triệu Phúc vội đuổi theo: "Trời đã không còn sớm, buổi tối có cần dùng bữa không?"
Ninh Vương khựng lại: "Không phải Tôn Sắc Vi rất thích mời người đến phủ sao? Bảo ả ta làm lại những món đã nấu vào giữa trưa."
Triệu Phúc xoa xoa cái mũi, sao lại có mùi chua thế này, chẳng lẽ là mùi dấm của lão Trần ở Sơn Tây: "Cá mè không có, lúc này e là không dễ mua." Lão dừng một chút rồi thăm dò: "Hay là lão nô đến Tề Vương phủ xem sao? Tiện thể mang mấy công thức nấu ăn đó cho Tề vương điện hạ luôn? Để tránh hắn biết được từ chỗ khác rồi lại đến oán trách gia coi thường hắn, không coi hắn là anh ruột."
Ninh Vương phất tay. Triệu Phúc hiểu ý, đây là để lão tự xử lý, đừng mang chuyện này đến làm phiền hắn.
Tề Vương phủ có nhiều người, đồ ăn dự trữ lúc nào cũng có sẵn gà vịt thịt cá. Triệu Phúc đến xin cá thì Tề Vương nói không có. Triệu Phúc bèn kể lại món thịt rim chua ngọt, Tề Vương tự mình dẫn lão đến phòng bếp nhỏ.
Triệu Phúc không dám xin viên cá, sợ đầu bếp trong phủ làm không cẩn thận, để lọt xương cá vào, Tề Vương thế tử nhỏ ăn phải thì nguy. Lão chỉ xin công thức làm mì sợi, thịt rim chua ngọt và đậu phụ sốt.
Tề Vương không khách khí ném con cá cho Triệu Phúc.
Triệu Phúc trở về liền đưa cá cho quản sự đầu bếp, lão đã nghe ngóng được Tôn Sắc Vi không biết lọc xương cá trong lúc nói chuyện phiếm với các đầu bếp vào giữa trưa. Quản sự đại đầu bếp lọc thịt cá, chặt đầu cá đưa cho đầu bếp Trịnh, còn lại phần thịt thì ông ta sẽ thu xếp.
Việc lọc thịt cá cũng không đến tay Tôn Sắc Vi, nhưng vì quản sự đại đầu bếp muốn học hỏi nên nàng đứng bên cạnh chỉ điểm.
Tiểu đồ đệ nhào bột xong, Tôn Sắc Vi liền xắn tay áo vào nhào nặn, tiện thể trông nom các đầu bếp khác làm thịt rim chua ngọt và đậu phụ sốt.
Dù là lần đầu tiên làm, nhưng ai nấy đều là đầu bếp lão luyện, chỉ cần được chỉ dẫn một chút là hiểu ngay, nên bữa cơm tối vẫn được chuẩn bị chu đáo, đúng giờ mang đến chủ viện.
Ninh Vương trước tiên húp một chút canh, sau đó ăn mì sợi viên cá, rồi nếm thử món thịt rim. Món thịt chua ngọt vô cùng kích thích vị giác, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, dù Ninh Vương có định bắt bẻ cũng không thể nói nên lời, "Triệu Phúc."
"Lão nô có mặt." Lưu Hà và Lan Chỉ đã bị Ninh Vương đuổi đến Tây Viện, Triệu Phúc lo Linh Khê và Di Vong là hai đứa trẻ nửa mùa, hầu hạ không chu đáo, nên luôn túc trực bên cạnh Ninh Vương...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất