Chương 20.2: Mưu toan mượn tay bản vương nhất tiễn song điêu, nàng cũng dám?
Ninh Vương: "Qua hai ngày, đem những món ăn mà Tôn Sắc Vi đã làm mấy ngày nay sửa soạn lại, bản vương sẽ mang vào cung, nhân dịp tết Nguyên Tiêu biếu Thái tử ca."
"Dạ. Vậy có phải ban đêm sẽ phải trả về không ạ?"
Ninh Vương ngẫm nghĩ: "Bản vương đã đáp ứng Tiểu Ngũ dẫn hắn ra ngoài xem hoa đăng, mà giờ hạ chìa trong cung lại sớm, sợ là không kịp, vậy dọn dẹp lại đông sương phòng đi."
"Tiểu vương gia cùng chủ tử gia ngài thân nhau như vậy, còn dọn dẹp phòng làm cái gì, cứ gọi Tiểu vương gia theo gia ở là được rồi. Tiểu vương gia nghĩ đến cũng sẽ vui lòng."
Ninh Vương liếc xéo hắn một cái, "Hắn đái dầm thì sao?"
Triệu Phúc nhất thời bị hỏi khó, sau đó ý thức được Tiểu vương gia sớm đã không còn đái dầm nữa, thế nhưng đã lỡ mất thời cơ phản bác, "Người ta vào ngày Thượng Nguyên đều là hẹn bạn gọi bè, hoặc là hẹn cô nương ngưỡng mộ trong lòng, còn Vương gia ngài ngược lại tốt, mang theo đệ đệ du thuyền ngắm hoa đăng. Cũng trách không được Quý Phi nương nương suốt ngày lo lắng ngài chỉ thích một mình thôi."
Ninh Vương buông thìa xuống nhìn hắn, Triệu Phúc không dám nói nhảm nữa, đi Tây Viện phân phó Lưu Hà bọn người thu thập đông sương phòng trong nội viện của Ninh Vương.
Ngày mười bốn tháng giêng, khi mặt trời lặn về hướng tây, Triệu Phúc đến chỗ Chu quản sự chọn mua để nhắc nhở ông ta chuẩn bị một chút đồ ăn mà trẻ con thích ăn trong lúc ông ta đang thống kê còn bao nhiêu đồ ăn.
Đầu bếp của Ninh Vương phủ, ngoại trừ Tôn Sắc Vi, đều đến từ hoàng cung, quen làm những món Hoàng đế thích ăn rồi nên không am hiểu khẩu vị của trẻ con, Chu quản sự liền bảo Triệu Phúc đi hỏi Tôn Sắc Vi một chút.
Tôn Sắc Vi cũng không rõ lắm tiểu hài tử thích ăn cái gì, nhưng nàng nhớ tới những lời mà đầu bếp Trịnh và những người khác đã chỉ điểm, rằng khi mở tiệc chiêu đãi quý khách thì phải chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, đồ sống lạnh không được bày lên, liền bảo Chu quản sự chuẩn bị mấy con gà, mua thêm chút thịt heo sườn, hoặc là sườn cừu cùng tôm.
Thời tiết vẫn còn rất lạnh, kinh thành lại cách Đông Hải không xa, chợ sớm có bán hải sản đông lạnh, Tôn Sắc Vi cũng không thấy khó khăn khi mua chúng. Sáng sớm hôm sau, hai người chọn mua khác liền mang những thứ nàng muốn về.
Chu quản sự cùng đi với Tiểu Toàn Tử, Tiểu Toàn Tử vẫn còn hơi đau ở ngực, Chu quản sự liền bảo hắn tiếp tục nghỉ ngơi.
Ngày rằm tháng giêng, sau khi ăn điểm tâm xong, Tôn Sắc Vi liền cùng các đầu bếp trong phòng bếp nhỏ định ra thực đơn cho bữa sáng và bữa trưa ngày mai.
Tết Nguyên Tiêu triều đình cho nghỉ ba ngày, là ngày mười bốn, mười lăm và mười sáu tháng giêng, học đường trong cung cũng được nghỉ ba ngày, Tiểu vương gia có thể ở trong phủ đến ngày mười sáu, trước khi phải hạ chìa vào cung.
Nhắc đến chuyện nghỉ ngơi, Tôn Sắc Vi vẫn luôn thắc mắc vì sao Thị Lang bộ Hình vẫn chưa hề xuất hiện. Biết được việc này, Tôn Sắc Vi liền không vội nữa. Cho dù đám người Hình bộ không liên quan, thì Thị Lang bộ Hình cũng không dám đi quấy rầy Hoàng đế.
Không có lý nào mà những đồ vật lục soát được từ nơi ở của người phương Tây lại được Tôn Sắc Vi xem trước rồi mới bẩm báo Hoàng đế.
Khi đang định thực đơn, Tôn Sắc Vi nghĩ đến một món đồ, chỉ là còn chưa chuẩn bị kỹ càng những nguyên liệu cần thiết cho ngày mai, thì Linh Khê đã chạy tới, hét lên: "Sắc Vi tỷ tỷ, có người tìm."
Quản sự đầu bếp liền trách mắng: "Hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì. Từ từ nói!"
Linh Khê dừng lại thở thông suốt: "Đoàn Tam cô nương lại tới."
"Lại tới?" Tôn Sắc Vi ngây ra một lúc, sau đó cười, "Nàng đây là cái gì mệnh vậy, mà lần nào cũng có thể chạm mặt Vương gia."
Linh Khê: "Nàng biết gia hôm nay trước kia liền sẽ tiến cung, không có ý định nhìn thấy Vương gia. Nàng đón xe đến, đang chờ tỷ tỷ ở góc đông cửa kìa."
"Chờ ta làm cái gì?" Tôn Sắc Vi kỳ quái, chẳng lẽ những gì nàng đã làm ngày đó còn chưa đủ rõ ràng sao?
"Mời tỷ tỷ đi chơi trên đường ạ. Nàng nói mặc dù trời chưa tối, nhưng trên đường đã sớm giăng đèn kết hoa, còn náo nhiệt hơn cả ngày giao thừa."
Trên đường nhất định là người chen người: "Ta không đi có được không?"
Quản sự đại đầu bếp nói: "Đi đi. Cô thiên kim tiểu thư kia tính tình lớn lắm. Tuy nói Vương gia không chào đón nàng, thế nhưng không hề căm ghét Trung Nghĩa hầu một mạch. Kết giao với Đoàn Tam cô nương đối với Tiểu Tôn sư phụ như ngươi chỉ có lợi thôi. Ngày sau đụng phải người Tôn gia cũng không cần lo lắng bọn họ khinh bạc ngươi."
Tôn Sắc Vi dù không sợ người Tôn gia, nhưng một mình khó địch lại nhiều người. Tôn gia đâu chỉ có hai người, mà là có đến mấy chục người. Ninh Vương đã cứu nàng một lần, nhưng không phải lần nào cũng sẽ giúp nàng.
Nhìn bộ lam bào cổ tròn đang mặc trên người, Tôn Sắc Vi nói với Linh Khê: "Ta đổi y phục đã. Phiền Tam cô nương chờ ta một lát."
Linh Khê: "Tỷ tỷ đi đi. Ta đi nói với Tam cô nương."
Tôn Sắc Vi quay sang nhìn quản sự và những người khác trong phòng bếp, chưa kịp nàng mở miệng, quản sự đã nói: "Có chúng ta ở đây thì nhất định sẽ khiến ngươi sáng mai có ngay đồ dùng."
Nghe câu này, Tôn Sắc Vi an tâm.
Khi thay y phục, Tôn Sắc Vi để ý, không đổi bộ đồ dùng cho thời tiết cuối thu năm ngoái, cũng không đổi quần áo đầu xuân, mà là chọn một bộ y phục từ năm trước. Bất quá không phải đồ tang. Đồ tang chỉ có thể mặc ở nhà, còn nàng lúc này đang ở Ninh Vương phủ.
Khi lên xe ngựa, Tôn Sắc Vi chú ý thấy ánh mắt của Đoàn Tam dừng lại trên người nàng một lát, như muốn nói rằng sao ngươi lại mặc đồ từ năm trước vậy, nhưng rồi cũng giả bộ như không nhìn thấy.
Đoàn Tam lại không nhịn được dò xét nàng một phen, "Tỷ tỷ sao lại không dùng chút son phấn nào vậy?"
Tôn Sắc Vi thầm nghĩ, nếu ta ngày nào cũng bôi son đánh phấn, thì ngươi cũng sẽ không gọi ta là tỷ tỷ đâu, "Làm việc trong phòng bếp không tiện. Không cẩn thận còn có thể dính bột nhão lên nữa. Hơn nữa, ta còn chưa hết tang." Không đợi nàng mở miệng, nàng lại nói sang chuyện khác, "Chúng ta đi đâu vậy?"
Nghe được lời này, Đoàn Tam cô nương liền không còn bận tâm đến cách ăn mặc của nàng nữa, "Đến dưới đường cái ở cửa trước, đợi đến trưa thì chúng ta lại ra đầu phố cửa trước đón xe về."
"Đường đi có đông đúc không?" Tôn Sắc Vi vẫn không khỏi nghi ngờ.
Đoàn Tam cô nương: "Khi ta đến thì không có nhiều người lắm."
Tôn Sắc Vi nghĩ bụng, xe của nàng đi qua được, thì chắc hẳn không có vấn đề gì, "Tam cô nương định mua gì vậy?"
"Đừng gọi ta là Tam cô nương, nghe xa lạ quá. Tỷ tỷ cứ gọi muội muội là được rồi."
Tôn Sắc Vi thầm nghĩ ta nào dám: "Ta đã hỏi Triệu tổng quản rồi, lệnh tôn chính là Trung Nghĩa hầu, ta có tài đức gì mà dám gọi như vậy. Ta cứ gọi cô nương thôi."
Tiểu nha hoàn ngồi bên cạnh cửa xe ngựa quay đầu lại nói: "Chẳng lẽ Tôn cô nương không coi chúng ta là người nhà hay sao?"
Tam cô nương đồng ý: "Tỷ tỷ cứ gọi ta là Đoàn Tam như những người khác là được."
"Được." Chỉ cần không phải gọi muội muội, thì Tôn Sắc Vi không có ý kiến gì về việc gọi cái gì, "Vậy Đoàn Tam định mua gì?"
Tam cô nương đã suy nghĩ kỹ trên đường đến đây rồi: "Mua mấy cái hoa đăng. Mặc dù trong phủ chúng ta năm nào cũng làm một ít, nhưng không thú vị bằng đồ ngoài dân gian. Đèn trong vương phủ chắc cũng nên treo lên rồi chứ?"
"Trước kia đều mang từ hậu hoa viên ra. Nghe nói một cái đèn cung đình đã đáng giá một trăm hai mươi sáu quan tiền." Dù là Tôn Sắc Vi đã biết từ sáng rồi, nhưng hiện tại nhắc đến nàng vẫn không khỏi thổn thức.
Tam cô nương bị nàng chọc cười: "Đây là triều ta. Chứ đổi lại mấy vị Hoàng đế của tiền triều biết ăn chơi, thẩm mỹ cao nhã, thì đến tối mà tỷ tỷ vào hậu hoa viên chắc còn tưởng mình đến Thiên Cung ấy chứ?"
Kiếp trước Tôn Sắc Vi cũng từng đi dạo hội hoa đăng, nhưng nàng thấy những chiếc hoa đăng đó thật sự không thể so được với trong vương phủ, thực sự không thể tưởng tượng được cảnh tượng náo nhiệt vào ban đêm sẽ như thế nào.
"Ban đêm còn đẹp hơn nhiều, sao ngươi lại nghĩ đến chuyện đi chơi vào giữa trưa vậy?" Tôn Sắc Vi kỳ quái.
Tiểu nha hoàn nói: "Còn không phải tại phu nhân nhà ta không cho phép." Dừng một chút, nàng nói thêm, "Vương gia có cho cô nương ra ngoài không?"
Tôn Sắc Vi: "Không biết. Ta chưa từng ra ngoài vào ban đêm. Ta lại không biết công phu quyền cước, cũng không có cha mẹ huynh đệ tỷ muội để dựa vào, nếu bị người ta bắt đi thì cũng chẳng ai đi tìm ta đâu." Sau đó nàng cười cười, "Ta còn chưa sống đủ mà."
Tiểu nha hoàn giật mình vì đã hỏi điều không nên hỏi, vội vàng xin lỗi nàng.
Tôn Sắc Vi định nói gì đó, thì xe ngựa dừng lại —— đã đến đường cái ở cửa trước.
Bước xuống xe ngựa, cảnh tượng giăng đèn kết hoa trước mắt, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, người đông nghịt khiến Tôn Sắc Vi kinh ngạc đến há hốc mồm. Nếu không phải xung quanh toàn là hương vị cổ xưa, nàng lại mặc toàn đồ lụa mỏng, không thấy dây điện điều hòa, thì Tôn Sắc Vi còn tưởng rằng mình lại xuyên không trở về và bắt kịp kỳ nghỉ dài ngày mùng một tháng năm.
Đoàn Tam xuống xe rồi kinh hô một tiếng: "Sao lại có nhiều người như vậy?"
Tôn Sắc Vi: "Vừa nãy không phải từ bên này đến sao?"
Trung Nghĩa hầu phủ ở phía tây bắc của vương phủ, còn đường cái ở cửa trước thì ở phía nam của vương phủ, không đi đến bên này được. Đoàn Tam thấy trên đường không có nhiều người và xe ngựa, liền cho rằng trên đường cũng không có nhiều người.
Tiểu nha hoàn lo âu hỏi: "Còn đi nữa không?"
Đoàn Tam nhìn về phía Tôn Sắc Vi.
Tôn Sắc Vi: "Đến đây rồi thì cứ đi thôi. Vừa vặn ta muốn mua chút xà phòng lá dứa."
"Đến cửa trước rồi thì quay lại, không đi về hướng đông nữa. Lát nữa người trên con đường này còn đông hơn đấy." Đoàn Tam cô nương nói vậy, Tôn Sắc Vi cũng nghĩ như vậy.
Sau khi mua được những thứ mình muốn dọc đường, Đoàn Tam cô nương liền bảo hai tiểu nha hoàn cầm.
Thấy nha hoàn xách đầy tay, Tôn Sắc Vi liền cười nói: "Mật hoa quế ta cầm cho."
Tiểu nha hoàn tò mò hỏi: "Tôn cô nương, cô định ăn mật hoa quế này như thế nào ạ?"
"Muốn biết không?" Tôn Sắc Vi trêu nàng.
Tiểu nha hoàn ăn ngay nói thật: "Nếu là người khác mua thì tôi không muốn biết đâu. Tôn cô nương mà mua cọng hành thì tôi cũng muốn biết."
Tôn Sắc Vi cười nói: "Ở phương bắc chúng ta hình như không có món này. Nghe mấy khách thương Nam Phương nói, nấu xong bánh trôi nước nhân mè đen rồi điểm lên chút mật hoa quế, ngon lắm đó."
Đoàn Tam cô nương khẽ nhíu mày: "Mè đen ăn nhiều sẽ bị dính, thêm mật hoa quế thì chẳng phải càng dính hơn sao?"
"Nghe nói ngược lại không ngán đâu." Mỗi người có một khẩu vị khác nhau, thứ Tôn Sắc Vi thích chưa chắc Đoàn Tam đã thích, "Cứ thử một lần rồi biết." Lại thấy mình có hai bình, nàng nói, "Cho ngươi một bình nè. Nếu không thích ăn như vậy, thì ta còn có một cách khác, bánh bao nóng xé ra thành từng miếng nhỏ rồi chấm vào."
Đoàn Tam cô nương chưa từng thử qua, mắt nàng không khỏi liếc nhìn bình mật hoa quế của nàng.
Tôn Sắc Vi cười nhét vào tay nàng.
"Nhường một chút, tránh ra!"