Chương 55.2: Có phải là như cái rương Bát Bảo di động?
Đoàn Tam cô nương thấy rõ người gác cổng, tướng mạo ngẩn ra sững sờ, sau đó hỏi: "Tôn tỷ tỷ lần này làm sao lại đi từ cửa chính, còn đi thẳng vào chủ viện?"
Tiểu nha hoàn bên cạnh nàng nhắc nhở: "Tôn cô nương đã làm tròn năm tế cho cha mẹ, coi như thoát hiếu, hiện nay lại là tương lai Ninh vương phi, không có đạo lý gì phải đi cửa hông, cũng không có lý do gì mà không đến bái kiến phu nhân chúng ta."
"... Là ta đã quên." Đoàn Tam cô nương lần đầu thấy ngại nhà mình lớn, hành lang uốn lượn như thể đi mãi không hết. Có điều nàng lại cứ đi được nhanh, đợi đến viện lạc của mẫu thân nàng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Trung Nghĩa hầu phu nhân chỉ về phía nàng mà phàn nàn: "Ta còn có thể ăn thịt Tôn tỷ tỷ của ngươi hay sao?"
Đoàn Tam cô nương bĩu môi nói: "Ai biết được."
Hầu phu nhân tức giận đến muốn đánh nàng một trận. Đoàn Tam kéo tay Tôn Sắc Vi định bỏ chạy, nhưng vừa quay mặt về phía nàng liền trợn tròn mắt. Hôm nay Tôn Sắc Vi mặc một bộ váy áo màu vàng nhạt, giống như đem cả mùa xuân khoác lên người. Ngày xưa trên tóc chỉ cài một chiếc trâm bạc cố định tóc, giờ thì đầu đầy châu trâm lộng lẫy.
Tôn Sắc Vi thấy vậy không khỏi đưa tay lên che bớt: "Có phải là trông ta giống như cái rương Bát Bảo di động không?"
Đoàn Tam cô nương lấy lại tinh thần: "Tỷ tỷ nói cái gì vậy?"
Hầu phu nhân cười nói: "Tôn cô nương mặc bộ này rất tốt. Ta không sợ ngươi giận, Lâm Lang nha đầu kia cứ bắt được cơ hội là lại khen ngươi, ta nghĩ bụng xuất thân chợ búa, dù tốt cũng chỉ là tiểu gia bích ngọc. Có lần lỡ lời nói ra, nha đầu đó còn bảo ta không thể thấy người khác tốt. Không ngờ rằng, lại đúng như nó nói. Cô nương mà không nói mình họ Tôn, ta còn tưởng là vị công chúa nào đó."
Tôn Sắc Vi ngại ngùng cười: "Phu nhân quá lời rồi."
Đoàn Tam không đồng ý: "Tỷ tỷ quá khiêm tốn. Trước kia tỷ tỷ còn giữ đạo hiếu, suốt ngày mặt mũi không trang điểm gì, lại thêm vẻ ủ rũ. Bây giờ tỷ tỷ đã là Ninh vương phi, mà lại suốt ngày chỉ cài một chiếc trâm châu, một cây trâm bạc, người không rõ chân tướng còn tưởng rằng Ninh Vương chán ghét tỷ tỷ, cưới tỷ tỷ là vì hắn có nhược điểm gì trong tay tỷ tỷ."
"Không có gạt ta đấy chứ?" Tôn Sắc Vi không dám soi gương, luôn cảm thấy mình giống con chim Khổng Tước lòe loẹt.
Đoàn Tam gật đầu: "Lừa gạt tỷ tỷ làm gì? Tỷ tỷ mà tới nhà ta ăn mặc tục tĩu quá thì người ta chê cười ta đấy."
Tôn Sắc Vi nhìn về phía Hầu phu nhân: "Phu nhân không cảm thấy nhiều trâm vàng như vậy rất tục khí sao?"
Hầu phu nhân vốn tưởng rằng nàng khiêm tốn, thấy nàng như vậy liền biết nàng thật sự để ý, che giấu nụ cười, chân thành nói: "Cả khối cả khối vàng ném lên đầu mới là tục khí. Cô nương mang những thứ này đều là từ tay thợ khéo mà ra, chỉ khiến người ta thấy chói mắt thôi, ai nghĩ là tục khí. Huống chi cô nương trang điểm đại khí, tướng mạo đoan trang, tựa như châu tròn ngọc sáng, rải rác vài chiếc ngân trâm ngược lại không hợp. Nghe ý cô nương là bộ trang sức này không phải tự cô nương chọn?"
"Bộ trang sức này là Ninh Vương nhờ Quý Phi nương nương tìm cho ta. Ma ma trong phủ bảo ta mặc như vậy." Tôn Sắc Vi thật thà nói.
Tôn Sắc Vi trước kia cũng không nghĩ đeo Kim Thoa lại mang thêm vòng tay khảm bảo thạch. Ma ma nói nàng lần đầu đến nhà chồng, không thể ăn mặc như đang vội về chịu tang, để người ta trông thấy lại bảo xui xẻo.
Trung Nghĩa hầu phu nhân đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay nàng: "Cô nương nghe ma ma không sai, chỉ riêng bộ này của cô nương thôi cũng đã không ai dám khinh thường."
"Tạ phu nhân."
Hầu phu nhân lơ đễnh cười: "Cô nương khách khí quá. Đi chơi với nha đầu này đi thôi. Để các ngươi ở đây cũng không được tự nhiên."
Đoàn Tam cô nương lập tức hỏi: "Chúng ta buổi trưa cũng không tới ăn cơm ạ?"
Hầu phu nhân phiền chán xua tay, ý là muốn nàng đi càng xa càng tốt. Đoàn Tam lôi kéo Tôn Sắc Vi liền chạy. Hầu phu nhân liên thanh bảo nàng chậm một chút, cẩn thận Lưu Tô trên trâm phượng làm xước mắt.
Đoàn Tam cô nương nghe thấy tiếng ngọc bội va vào nhau liền chậm lại, sau đó lại nhịn không được quay đầu dò xét Tôn Sắc Vi: "Tỷ tỷ như vậy thật là xinh đẹp. Tiện nghi cho Ninh Vương rồi."
Tôn Sắc Vi dở khóc dở cười: "Mang nhiều đồ như vậy ta cũng không dám cúi đầu."
"Cúi đầu làm cái gì?" Đoàn Tam cô nương không cần nghĩ ngợi: "Muốn làm gì, muốn lấy cái gì cứ việc gọi nha hoàn đi. Bất quá về sau gặp Quý Phi nương nương, không thể như hôm nay được đâu."
Tôn Sắc Vi nghi hoặc không hiểu: "Đây là Quý phi cho mà."
Đoàn Tam cô nương nhìn xung quanh, sợ tai vách mạch rừng, ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói: "Nàng thưởng không giả. Ngươi nghĩ xem Quý phi lớn hơn chúng ta nhiều như vậy, ngươi không trang điểm gì thì có thể làm nàng bị lu mờ đi, con trai bà ta lại được bà ta nuông chiều lớn, còn không phải ngươi có thể sai khiến, nàng sẽ nghĩ như thế nào?"
Tôn Sắc Vi nhíu mày suy tư. Đoàn Tam cô nương lại hạ thấp giọng hơn nữa: "Hai ta không giống. Ta một thân vàng bạc ngược lại có thể trấn trụ bà bà tương lai của ta. Như ngươi vậy lại giống cố ý khiêu khích Quý phi. Nàng nếu khó chịu trong lòng, còn có thể cho rằng ngươi là người nghèo bỗng dưng phát tài."
"Quý Phi nương nương là chủ hậu cung, sẽ không chỉ có chút lòng dạ đó chứ?" Có một câu Tôn Sắc Vi không nói ra, Ninh Vương là cái loại con trai không ai quản giáo được, Quý phi mà nhỏ nhen thì sớm đã bị Ninh Vương chọc tức chết rồi.
Đoàn Tam cô nương: "Nàng xác thực không phải người lòng dạ nhỏ mọn, nhưng còn phải xem là chuyện gì. Đã quên Khổng Tước vì sao lại bay về phía đông nam à?"
"Vì Tây Bắc có lầu cao."
Đoàn Tam nghẹn lời, hất tay nàng ra. Tôn Sắc Vi giữ chặt cánh tay nàng: "Tốt, tốt, đừng giận, ta biết rồi. Bất quá cũng phải hỏi ý Ninh Vương một chút, để phòng Quý Phi nương nương cho rằng ta không nể mặt nàng, hoặc là ta không thích bộ trang sức nàng tặng."
"Ngươi nói cũng đúng." Đoàn Tam cô nương lại lần nữa tới gần nàng một chút, "Được rồi, tha thứ cho ngươi."
Tôn Sắc Vi cười nói: "Ngươi còn quên một điểm, ngươi và cha mẹ chồng ở gần, còn ta thì ở xa. Ta không đi thỉnh an, nàng chỉ có thể gặp ta trong các buổi yến tiệc trong cung. Sau này ta mà có con, nàng muốn gặp tôn nhi cháu gái cũng phải hỏi xem ta có nguyện ý mang con vào cung hay không. Hoàng gia chỉ có phế hậu, chứ chưa nghe nói bỏ vợ."
Đoàn Tam cô nương nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ: "Là ta đã quên." Sau đó yên tâm lại, "Tỷ tỷ gần đây có làm món ăn mới nào không?"
Tôn Sắc Vi buổi sáng học quy củ buổi chiều nhớ tên người thân thích, mỗi ngày mệt mỏi đặt lưng xuống là ngủ, không rảnh đi phòng bếp: "Ngươi sắp thành thân, kỳ thi mùa xuân cũng sắp đến, hay là ta làm cho ngươi món 'thuận buồm xuôi gió' nhé?"
"Đồ ăn á?"
Tôn Sắc Vi gật đầu: "Trước kia ta dùng dưa chuột. Mùa này không có dưa chuột, hay là dùng tôm?"
"Rồi bày thành hình thuyền?" Đoàn Tam cô nương hỏi.
Tôn Sắc Vi cười nói: "Quả nhiên không gạt được ngươi. Bất quá phải chiên qua dầu, hương vị ngươi chắc chắn sẽ thích."
"Ta giúp tỷ tỷ nhé? Tỷ tỷ dạy ta thêm mấy món ăn, để sau này còn cho cái tên mọt sách chưa từng được ăn đồ ngon kia mở mang tầm mắt."
Tôn Sắc Vi buồn cười, chỉ có nàng dám nói con trai Lại Bộ Thị Lang là chưa từng được ăn đồ ngon: "Nhà ngươi có bào ngư tươi không, hoặc là bào ngư ngâm cũng được, hoặc là sườn nữa? Ta có thể dạy ngươi làm món bào ngư hấp hoặc sườn sốt. Hai món này ta vẫn chưa làm cho Vương gia ăn bao giờ."
"Hắn không thích à?"
Tôn Sắc Vi khẽ lắc đầu: "Trong phủ có đầu bếp giỏi làm món bảo sâm sí đỗ, ta không tiện tranh bát cơm của người ta. Dù sao trước đây chỉ là ở nhờ. Gần đây thì ngược lại không ai quản ta, nhưng lại không rảnh." Dừng một chút, "Tay chân ta dạo này đều có chút lóng ngóng."
Đoàn Tam lôi kéo nàng thẳng đến phòng bếp: "Hôm nay chúng ta liền giải thèm một chút."